Cuối cùng, Trì Bạch Du đã đổi được một số vật dụng sinh hoạt thiết yếu. Trong túi nàng có lương khô, nhưng phần lớn là bánh nén cứng ngắc, cùng một ít kẹo chocolate và đồ uống linh tinh. Ăn liên tiếp ba bốn ngày, nàng suýt nữa biến thành người bánh quy. Những thứ trong Hư Vọng Cảnh này lại đều là giả, trên cây ngẫu nhiên kết hai quả đỏ tươi, ăn vào lại như bọt biển, căn bản không thể nuốt trôi.
Phục Nhạn Bách bảo Thuật Hòa đưa cho nàng một ít đan dược, vị ngọt thấm, một viên ăn xong có thể duy trì mười ngày nửa tháng, hiệu quả bổ sung thể lực cũng vô cùng tốt. Viên đầu tiên nàng ăn xong, đến tận mười hai giờ đêm vẫn còn tinh thần phấn chấn, không chút uể oải.
Và Phục Nhạn Bách cũng là kẻ nói được làm được, lần này hắn thật sự đi đến Tỏa Yêu Lâu.
Đêm đó, nàng vừa mở cửa phòng Thẩm Kiến Việt, liền thấy Phục Nhạn Bách đang đứng trước bích họa. Hắn quay lưng về phía nàng, khoác trên mình chiếc áo choàng đen huyền, mái tóc cũng đen nhánh, buông xõa tùy ý, như một bóng hình vắng lặng lặng lẽ hòa vào màn đêm đen kịt.
Nghe thấy động tĩnh, hắn vẫn không quay đầu lại, chỉ khẽ thở dài nói: “Trước kia chưa từng nhìn kỹ, nay mới phát giác bức họa này đẹp thật, giống hệt Thẩm gia đại trạch.”
Thẩm gia đại trạch? Trì Bạch Du quét mắt nhìn một lượt. Thì ra bức họa trên tường này chính là cảnh tượng bên trong Thẩm gia? Vậy họa sư lại là ai?
Lúc này không cho phép nàng suy nghĩ thêm, điều quan trọng nhất hiện giờ là nghĩ cách đuổi hắn đi – nếu hắn cố ý làm khó nàng, trước mặt Thẩm Kiến Việt nói ra điều gì đó, thì nàng có thể “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play