Edit Ngọc Trúc
Giờ Mùi sơ.
Chu Tứ một mình ngồi ngây người trong Nghị Sự Đường rộng lớn như vậy. Hội nghị thường kỳ bảy ngày mở một lần, rốt cuộc hiện tại Kiều Đầu huyện sự vụ rối ren, hắn không thể chuyện gì cũng đích thân lo liệu, nên mới định kỳ tổ chức hội nghị để thuộc hạ báo cáo tiến độ công việc các mặt.
Nhưng lần này hội nghị không chỉ là thường kỳ. Trước đó một ngày, hắn đã quyết định muốn làm một việc lớn—huỷ bỏ nô tịch. Nói ra ở thời đại này chẳng khác nào chuyện hoang đường không tưởng.
Từ khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ đến nay đã nghìn năm, nhưng nô tịch chế độ thay thế chẳng những không biến mất mà còn ngày càng nghiêm trọng. Hiện giờ, bán mình làm nô gần như là chuyện cả đời, trừ phi gặp được chủ nhân tốt, hầu hạ đến già rồi được trả bán mình khế, khôi phục thân phận lương dân. Còn phần lớn, bán mình vì nô chỉ có thể là chết đi hoặc liên lụy con cháu cùng làm nô.
Dân cư Đại Yến từ lâu đã đạt tới đỉnh mấy trăm năm, muốn thống kê thật chính xác cũng khó, chỉ biết chắc chắn nhiều hơn con số trên sổ sách, có khi gấp đôi cũng chưa biết chừng.
Dân cư trong tay thế gia chỉ có nhiều hơn chứ không ít, bọn họ có thể sống trong thành bảo, trong thôn trang, đời đời kiếp kiếp làm nô làm thợ. Những người đó không nộp thuế cho triều đình, mà chỉ biết tạo ra của cải cho thế gia. Thế là quốc khố ngày càng nghèo, thế gia giấu vàng, hai bên chênh lệch, nước suy mà thế gia như sắt đá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT