Edit Ngọc Trúc
Nửa đêm giờ Tý, trạm dịch yên tĩnh đột nhiên bừng lên mấy đốm lửa đỏ rực, ánh sáng chói mắt lóe lên, tiếp đó vang lên tiếng hô hoán dữ dội.
“Không hay rồi, người đâu, trạm dịch cháy rồi!”
Tiếng hô vừa dứt, đêm tối yên tĩnh như bị chạm vào nút ồn ào, chỉ chốc lát bên ngoài trạm dịch đã có không ít người tỉnh giấc, vội vàng chạy tới giếng nước múc nước dập lửa.
Bình dân bách tính thông thường đâu dám mở cửa ra ngoài vào lúc này. Bách tính Lộc Minh phủ vốn quen với đạo lý ai lo việc nấy, nhà ai người nấy quét tuyết trước hiên, chẳng màng sương rơi trên mái nhà người khác. Chỉ cần ngọn lửa không bén đến nhà mình, thì ai nấy đều giả vờ như không thấy, mặc kệ việc thiên hạ.
Huống chi chỗ cháy lại là trạm dịch – nơi ở của quan viên tham quan vừa mới đến hôm nay. Nếu lửa có thể thiêu chết tên tham quan này, dân Lộc Minh phủ chỉ e thầm vỗ tay mừng rỡ, miệng lẩm bẩm ông trời có mắt, thuận đà cầu ông trời quét luôn bọn tham quan trong nha môn đi, để dân chúng được vài ngày yên ổn.
Tần Mộ Chi khoác áo ngoài đứng bên cửa sổ trạm dịch, nhìn đám sai dịch qua lại múc nước dập lửa. May mà đêm nay không gió, chẳng bao lâu, mấy đám lửa đã bị dập tắt từ trong trứng nước. Không ít người thoát nạn mà mừng thầm, ban đêm lửa cháy dễ cướp mạng người, vì khi ấy ai nấy đều ngủ say, khó mà gọi tỉnh, nếu thực sự cảm nhận được thế lửa, chỉ sợ cũng chẳng phải dăm ba thùng nước mà dập được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT