Edit Ngọc Trúc
“Ngươi nói lời này là có ý gì?” Tần Tuy Chi trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa như không dám tin lời Chu Tứ nói còn chưa hết ý.
“Tự nhiên là muốn mời Tần công tử giúp ta làm việc. Hắc Hùng Trại muốn từ một cái thổ phỉ trại biến thành một chính quyền, không phải chuyện dễ dàng. Tuy Chi cũng thấy rồi, hiện giờ trong tay ta, người có thể dùng được, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy văn nhân như Tần Tương bọn họ đầu nhập vào.
Người ta tự mình bồi dưỡng, từ nhỏ đã đọc sách, nhưng tầm mắt và kiến thức còn hạn chế, không thể dễ dàng giao phó đại sự, phải chậm rãi rèn luyện tích lũy kinh nghiệm mới sánh được với Tần Tương bọn họ. Nguyên định chờ sau khi chiếm giữ Kiều Đầu huyện, công việc an bài thỏa đáng rồi mới hỏi ý Tuy Chi, không ngờ Tuy Chi sớm đã có ý tưởng, uổng phí không ít thời gian của ngươi và ta.”
Chu Tứ đâu phải kẻ ngu. Tuy Chi là công tử mà thế gia đại tộc phí tâm phí lực bồi dưỡng, cho dù không thông chính sự, cũng có bản lĩnh xử lý đạo lý sự tình. Huống hồ Tuy Chi từ nhỏ đã chịu phụ mẫu hun đúc, tai nghe mắt thấy, sao có thể hồ đồ với chính sự?
Hắn cầu hiền như khát, trước mắt liền có hiền tài ngay trước mặt, sao lại không dùng?
“Ngươi cũng biết hậu quả khi ngươi để ta làm việc cho ngươi?” Tần Tuy Chi lộ vẻ khó xử. Hắn hiểu Chu Tứ làm việc không phải loại người tùy hứng, thậm chí so với hắn còn suy xét chu toàn hơn, cho nên tin chắc Chu Tứ khi đã muốn hắn tham dự chính vụ, tất đã nghĩ đến hậu quả. Nhưng hắn đọc sách sử, biết rõ thân phận như hắn mà dính vào chính vụ sẽ gây ra hậu quả gì. Chưa nói trong ngoài, riêng chuyện ngoại thích đã là đại kỵ, hiện giờ Tần gia không có tâm tư này, ai dám chắc sau này không có?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play