Edit Ngọc Trúc
“Nhường một chút, nhường một chút, đừng chắn đường, dọn bông kìa.” Một tên hán tử đang khuân mấy bao bông lớn lên tiếng quát, muốn người phía trước nhường đường.
“Làm cái rắm gì, đường sá rộng sáu thước, đi hai người còn chưa hết chỗ, thành thật mà đi đi.” Người mắng chính là một lang quân chanh chua, đến từ xưởng dệt trên núi, đang chỉ huy đám người đem bông nhập kho.
Đám hán tử kia không phải người từng được huấn luyện trong trại, chẳng hiểu quy củ, làm việc nói năng lại vô lễ. Nếu không tỏ ra đanh đá, e là chẳng giữ được chút lợi lộc miệng mồm nào.
Cũng may lang quân và nương tử trong trại đều là hạng người từng lăn lộn với bọn mãng hán trên núi, uống rượu, đấu quyền không ai kém cạnh. Lại thêm thân phận quản sự, nên dù có mắng chửi vài câu, đám hán tử cũng không dám hoạnh họe.
Quả nhiên, có người phía trước bị mắng, đám hán tử phía sau lập tức thành thật hẳn. Chẳng mấy chốc mẻ bông đầu tiên đã được chuyển vào kho. Nhìn một kho bông đầy ắp, chẳng mấy hôm là có thể dệt thành vải, rồi đem bán, không biết sẽ sinh lời bao nhiêu.
Làm ở xưởng dệt khác với phòng bếp – không phải ăn công nhật chết cứng, mà là dệt được bao nhiêu vải thì có phần lời bấy nhiêu. Tích tiểu thành đại, tay chân lanh lẹ, một tháng đủ nuôi cả nhà ăn ngon mặc ấm, thậm chí còn dư ra ít bạc phòng thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT