Edit Ngọc Trúc
“Hừ, Thành Vương to gan thật.” Tần thượng thư lệnh vỗ mạnh lên tờ thư, cả bàn án thư cũng rung lên, đủ thấy lực tay mạnh mẽ đến nhường nào. Mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà Thành Vương đã dám làm càn như vậy, thậm chí còn dám muốn tự lập cát cứ.
Hắn ta thật sự nghĩ rằng Dung Châu cách xa kinh thành, thì không có tin tức nào truyền được về sao? Người trên đầu bọn họ, vị hoàng đế này vốn đa nghi, nếu Dung Châu mãi không có tin tức gì, chẳng lẽ còn không biết là đã xảy ra chuyện?
“Phụ thân, đó cũng chỉ là lời nói một phía của đầu lĩnh thổ phỉ, vẫn không nên tin vội.” Tần Mộ Chi day day giữa trán. Mấy ngày nay hắn phái vài người cùng tộc âm thầm điều tra các kênh đưa tin trong kinh thành, vậy mà chẳng có thu hoạch gì. Điều này khiến hắn phải cẩn trọng hơn với người tên Chu Đại Vương kia mà hắn chỉ từng nghe danh.
Không tra được không phải do Tần gia bất lực, mà là đối phương đã chuẩn bị sẵn. Đổi lại là mật thám đại nội ra tay cũng chưa chắc tìm ra được, vì người này dám bố trí nhân thủ ngay tại kinh thành – điều đó không phải chuyện thường.
“Ta không phải tin hắn, mà là tin Tuy Chi.” Trong thư Tuy Chi nói rõ là bị Thành Vương bắt cóc, chuyện này còn có Yến Cẩn làm chứng, không thể là bọn người Hắc Hùng Trại bịa đặt được.
“…Thành Vương bắt cóc Tuy Chi, rốt cuộc là không muốn để Tuy Chi phát hiện hắn có ý đồ tạo phản ở Dung Châu, hay muốn dùng Tuy Chi để uy hiếp, bắt Tần gia giúp hắn?” Tần Mộ Chi thật sự chưa nhìn thấu được Thành Vương. Nếu là để Tuy Chi khỏi làm lộ hành động của hắn, bắt người xong thì phải im hơi lặng tiếng mới đúng. Nhưng đằng này, đám thổ phỉ Hắc Hùng Trại lại nói Dung Châu đã đại loạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT