Edit Ngọc Trúc
Lúc ấy hắn còn nói, đem một vị lang quân như vậy gả cho Thành Vương đúng là phí của trời, không nghĩ tới quanh co lòng vòng, lại để đại vương thổ phỉ chiếm được tiện nghi. Nhưng nếu không xét tới thân phận hai người, thì thật ra lại khá xứng đôi.
Cho nên, vị công tử Tần gia này chỉ sợ là thật lòng coi trọng đầu lĩnh thổ phỉ.
“Nói ra thì, Chu gia ta ở huyện Kiều Đầu cũng đã mười năm rồi, không biết hôm nay Đậu đại nhân sao lại nhớ ra mà mở tiệc chiêu đãi phu phu chúng ta.” Chu Tứ vừa nói vừa gỡ một miếng cá lư ngư đầy thịt bụng, cẩn thận gỡ hết xương dăm, rồi gắp bỏ vào bát Tần Tuy Chi.
Nơi này không thể không nhắc một câu, thế gia đại tộc dùng bữa, nhất là giữa nương tử và lang quân, tuyệt đối không thể tùy tiện đưa tay xé thức ăn – hành vi ấy bị xem là bất nhã. Ví như ăn gà vịt, nếu nguyên con, thì đều phải để hạ nhân xé ra, rồi gắp từng miếng gọn gàng cho vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Miếng cá lư ngư trước mặt này là cả con hấp chín, mà Tật Lê Xương Bồ hôm nay lại không đến, Tần Tuy Chi lại đang làm mặt mũi cho Đậu Hoành, khẳng định sẽ không tự tay gỡ cá, đành đáng thương ngồi gắp vài món thanh đạm. Tuy vậy, rượu lại không thiếu, lúc này hai gò má hắn đã ửng đỏ như thoa phấn, ăn thêm chút nữa e là say mất, Chu Tứ bèn không cho người rót thêm rượu nữa, quay đầu sai người gắp cá cho hắn ăn.
“Khụ khụ, trước kia Chu đông gia trở về vội vàng, bản quan cũng không có cơ hội mở tiệc chiêu đãi. Giờ lại nghe nói Chu đông gia sắp dựng xưởng dệt ở huyện ta, đó là việc tốt ban ơn cho bách tính, ta làm quan địa phương, đương nhiên nên chuẩn bị tiệc rượu để cảm tạ Chu đông gia.” Đậu Hoành đáp một câu trơn tru không kẽ hở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT