Edit Ngọc Trúc
“Chỉ là lưu lại?” Chu Tứ biết rõ Tần Tuy Chi đang nói gì, nhưng lại cố tình ép hắn phải nói cho rõ ràng, còn cố ý xuyên tạc lời hắn, “Là đồng minh, giữ con tin chỉ sợ không hay cho lắm.”
Dứt lời, vì đang nửa ngồi trên tay vịn ghế, tay chống không vững nên trượt nhẹ một cái, Chu Tứ kêu lên một tiếng: “Tê, không ngờ Tần công tử lại có tay nghề thế này.”
“Đừng đùa ta.” Tần Tuy Chi ra tay thuần thục như vậy, dĩ nhiên không phải học trong ngày một ngày hai. Từ trước đến nay, trong nhà huynh trưởng cũng thường hay chọc ghẹo hắn như Chu Tứ, luận miệng lưỡi thì hắn cãi không lại huynh trưởng nổi tiếng cãi cùn trong triều, vì vậy chỉ có thể đổi cách khác để trút giận.
Nhưng cái "tay nghề" này tuyệt đối không thể để a gia phát hiện, nếu không thì chỉ có nước bị phạt quỳ từ đường.
“Vậy để ta đổi câu hỏi. Trước đây Tuy Chi vẫn không chịu đồng mưu cùng ta, sao bỗng dưng lại nhắc đến chuyện này?” Trước kia, mỗi lần hắn muốn mượn tay Tần thượng thư lệnh, Tần Tuy Chi đều trăm phương nghìn kế ngăn cản. Giờ lại chủ động nói đến chuyện lưu lại sau khi kết minh, không thể không khiến Chu Tứ sinh nghi.
Nếu bảo chỉ mới chung sống một tháng đã khiến tiểu công tử động lòng, lại còn chủ động nói chuyện này với hắn, thì Chu Tứ tuyệt không tin. Nhìn từ lần truyền tin bằng cách “treo đầu dê bán thịt chó” là đủ biết, Tần công tử tuyệt đối là người thông minh, lại còn lớn gan. Trừ khi bị hạ cổ, nếu không thì tuyệt đối không hành xử cảm tính như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT