Edit Ngọc Trúc
“Tê —— cái này suy đoán có phải quá táo bạo không?” Lưu Lão Thật hút mạnh một hơi khí lạnh, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải không thể, dù sao đổi lại là hắn, cũng không dám nói mơ rằng chỉ với năm nghìn quân đã có thể tranh ngôi hoàng đế.
“Năm nghìn quân đánh vào kinh thành thì không nổi, nhưng chiếm một châu nhỏ thì cũng chẳng phải chuyện khó.” Nơi đó dĩ nhiên có quân đóng, nhưng như Thành Vương – một thân vương được phong đất – hoàng đế sẽ không để lại nhiều binh lực để trấn thủ. Chưa nói Dung Châu có cần giữ quân hay không, chỉ riêng việc có một vị Vương gia ở đó mà còn dám giữ quân, thì chẳng biết lúc nào đám quân ấy sẽ vung đao xông vào triều đình.
Huống chi không chỉ có Dung Châu, quân ở Kỳ Châu phần nhiều cũng là dân binh, ngày thường làm việc chân tay, chẳng mấy ai có tiền, hơn phân nửa chưa từng được huấn luyện tử tế, nếu không thì cũng đâu đến nỗi để mặc đám cướp ở Kỳ Châu lộng hành như thế.
“Thành Vương đây là định chơi xỏ Thục Vương đấy à?” Nghe Từ đầu nhi phân tích xong, một hán tử ngồi dưới không nhịn được lè lưỡi, “Thế thì việc hắn cùng Quan Bình Thanh đưa Tiền Bảo Lai ra là sao, chẳng lẽ còn muốn Tiền Bảo Lai dâng cả Kỳ Châu lên nữa? Muốn một hơi nuốt trọn hai châu luôn chắc?”
Kỳ Châu và Dung Châu cộng lại cũng chiếm gần hai phần ba Nam Cảnh, nhưng đấy chỉ là nhìn bản đồ thấy rộng, chứ dân cư thưa thớt, núi non chồng chất, so với đất Thục Giang Nam màu mỡ thì chẳng đáng gì, chỉ là vùng râu ria thôi.
“Tiền Bảo Lai có thể làm được mới là lạ, e là Thành Vương đang âm thầm tính toán chuyện khác.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT