Edit Ngọc Trúc
Lời này vừa nói ra, Tần Tương nhất thời cứng họng, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng người ta chạy nhanh như vậy chỉ vì thấy vài tên lực lưỡng ngồi trong trà điếm, sợ bị cướp bóc hay sao?
“Ngây người gì thế, lại đây giúp một tay.” Tần Tương nhìn đống hành lý dưới đất, bảo ba tên thư sinh yếu ớt kia đi dọn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Đừng nói một rương sách, đến ba người hợp lực nâng cũng chưa chắc nhấc nổi, có khi mới đi được vài bước đã thở hồng hộc mà ngã ra đất. Lên núi rồi, thể nào cũng phải để đại đương gia giáo huấn bọn họ một trận.
Không có thân thể khoẻ mạnh, thì lấy đâu ra sức mà tạo ra giá trị? Nghe nói gần đây có không ít người đột tử ngoài phố, Hắc Hùng Trại vừa mới khởi nghiệp, cũng không dám tùy tiện tiêu hao nhân lực.
“Đây đây, mấy vị là đi cùng Tần tiên sinh à? Chúng ta là người của đội tuần tra Hắc Hùng Trại, ngày thường đi lại trong trại, có chuyện thì cứ gọi bọn ta, ngoài sức lực ra thì không lo gì khác.” Tên hán tử vừa nói vừa nhẹ nhàng nhấc lên cái rương Tần Tương vừa nói ba người cũng không nâng nổi, khiến ba vị thư sinh đứng đó mướt mồ hôi mà chỉ biết cười gượng.
Hành lý nhiều thật, nhưng đối với mấy tên đại hán khỏe mạnh thì chẳng là gì. Chỉ mất một chút thời gian, toàn bộ hành lý đã được chuyển vào trà điếm. Lại có người lanh lẹ đi tiếp đãi mấy vị người nhà trong phòng bên cạnh, chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi non nớt, không có vẻ gì đáng sợ, còn lôi ra túi tiền lấy mấy cục đường ra dỗ mấy đứa trẻ trốn sau lưng mẹ.
Phải nói, con nít đúng là cảnh giác thấp nhất. Chỉ cần vài cục đường là đã không còn sợ hãi gì, còn dám để người ta bế lên chơi đùa. Vậy nên, cả đám phụ mẫu đi đường căng thẳng nãy giờ mới nhẹ nhõm được chút.
Chồng nói phải lên trại thổ phỉ, ba vị phụ mẫu nhà nào mà chẳng thấp thỏm, lo rằng lần này vào ổ cướp sẽ chẳng thấy đường ra. Dù nghe nói “tre xấu mọc măng tốt”, nhưng sơn phỉ vẫn là sơn phỉ, chẳng ai muốn dây dưa.
May thay, người của Hắc Hùng Trại, từ đại đương gia đến mấy tên đại hán dưới trướng, đều chẳng phải hạng hung ác hiểm độc. Đa phần vốn xuất thân từ nông dân nghèo, sự chất phác như in vào tận xương. Chỉ cần vài câu trò chuyện là biết ngay họ không có ác ý. Còn nếu thực sự có kẻ mang tâm xấu, thì cũng sẽ bị đại đương gia xử lý không chút nương tay.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play