Edit Ngọc Trúc
Rốt cuộc, Tần công tử đầy một bụng tức giận vẫn phải phát tiết ra ngoài. Nhờ có Chu đại đương gia giúp một tay rất thoải mái, một con cá ngốc vô tình bơi qua liền trở thành chiến lợi phẩm của Tần Tuy Chi.
Đã có cá rồi, giờ cần đi kiếm thêm chút củi. Núi rừng hoang vu thì củi lửa lại chẳng thiếu, Tật Lê và Xương Bồ cũng chưa đi quá xa, rất nhanh đã mang về một đống. Mấy con cá sông bị đặt lên lửa nướng, trong bụng còn nhét thêm gia vị, mùi thơm lan tỏa, hoàn toàn không vương chút tanh nào.
“Nghe thật thơm.” Có lẽ là do mới vừa xuống nước một chuyến, vị Tần công tử xưa nay vốn giữ lễ nghi cẩn trọng giờ cũng chẳng chê đám đá cuội bẩn bên bờ suối, học theo Chu Tứ, ép quần áo ngồi xuống, vẻ mặt cũng dần thư giãn hơn. Quần áo vừa mới bị ướt, giờ cũng ép gần khô, bằng không cứ dính nhão như vậy, e là phải quay lại thay bộ khác mới được.
“Thịt nướng thường tự mình đã mang hương, nướng trên đá cũng ngon không kém, hôm khác ta dẫn ngươi thử một lần.” Về chuyện ăn uống, Chu Tứ thật ra chẳng có yêu cầu gì cao. Ngày thường sơn hào hải vị cũng ăn, cơm rau đạm bạc cũng không chê. Không phải kén chọn, nhưng không có nghĩa là không biết phân biệt ngon dở. Có lúc cao hứng, hắn còn bày ra vài món cổ quái lạ lùng, bắt phòng bếp nương tử lang quân vất vả một trận, nhưng phải thừa nhận, tay nghề của đại đương gia này thật sự không tồi.
“Hảo a.” Tần Tuy Chi nhẹ giọng đáp lại. Thật ra hắn có chút hối hận vì đã truyền tin về kinh. So với kinh thành khắt khe đến mức một chút sai cũng không được phép phạm, thì cuộc sống ở Hắc Hùng Trại đúng là thong dong thoải mái hơn nhiều. Nhưng người sống trên đời đâu thể chỉ lo cho bản thân? Gia đình ở kinh thành nếu chờ mãi không nhận được tin tức của hắn, e rằng sẽ đau lòng biết bao. Thân là con cái, sao đành lòng khiến cha mẹ lo lắng?
Tóm lại, trước khi phụ thân phái binh tới, hắn còn có thể thoải mái một chút.
Dịch trạm Thạch Đình.
Trạm dịch Đại Yến, ước chừng năm mươi dặm đặt một trạm. Thạch Đình nằm trong địa phận Kỳ Châu, cách Hắc Hùng Trại chỉ hơn trăm dặm. Nhưng một ca nhi phải dùng đôi chân đi bộ vượt qua, nhanh thì ba ngày, chậm thì bốn. Vì vậy khi Không Thanh đến được dịch trạm Thạch Đình, đã là sáng sớm ngày thứ tư kể từ lúc rời Hắc Hùng Trại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play