Phòng sinh vẫn còn vương mùi huyết khí chưa tan, Tôn ca nhi ôm đứa trẻ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mấy bà đỡ đang lo liệu nốt các việc linh tinh cho Quân hậu.
Chẳng hạn như thay chăn đệm đã bị vấy bẩn trong lúc sinh, hoặc đút Quân hậu uống chút canh tẩm bổ. Một canh giờ để sinh con thật ra không tính là lâu, nhiều sản phụ khó sinh, kéo dài đến ba ngày ba đêm cũng có.
Nhưng thời gian quá dài, thai nhi trong bụng thường không chịu nổi, dễ bị nghẹt chết trước khi ra đời.
Dĩ nhiên cũng không thể nói một canh giờ sinh con là dễ dàng. Dù chỉ mười lăm phút cũng có thể khiến sản phụ kiệt sức. Như tiểu điện hạ lần này, vì được dưỡng kỹ trong bụng, lại thêm có nhân sâm hỗ trợ, cả quá trình sinh nở mới thuận lợi không chút trở ngại. Nếu đổi lại là dân thường, chưa chắc đã giữ được cả mẹ lẫn con.
“Bệ hạ sao lại vào đây? Phòng sinh bẩn như vậy, không phải nên—”
“Tuy Chi thế nào rồi?” Chu Tứ ngắt lời bà đỡ, ánh mắt dừng lại trên người Tuy Chi đang ngủ mê trên giường.
“Quân hậu không sao, chỉ là quá mệt, nên ngất đi thôi.” Bà đỡ vội vàng đoán ý mà nói. Vừa rồi bà chỉ là nhắc nhở Bệ hạ có thể không hiểu quy củ phòng sinh, đâu ngờ lại bị ngắt lời, lập tức không dám nói thêm. Rốt cuộc lời đồn trong dân gian cũng không sai, Bệ hạ thực sự là coi Quân hậu như trân bảo để trên đầu tim.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT