Quỳnh Châu.
“Hô —— năm nay mùa đông lạnh thật đấy.” Phùng Đại Sơn vừa hà hơi vừa xoa tay, mấy năm nay Hắc Hùng Trại rất xem trọng việc trồng bông, dệt phường cũng mở nhiều, sau khi cung cấp đủ cho dân thường thì số vải bông dư thừa đều được bán ra các châu khác với giá cao.
Năm nay Thục Trung lại loạn, thương nhân Thục lui tới ít, không ít vải bông đổ về Quỳnh Châu và Giang Châu. Giang Châu người đọc sách nhiều, tay cũng rộng, vải bông vừa vào chợ đã bị tranh nhau mua sạch, không ít thương nhân Giang Châu còn đến tận Quỳnh Châu thu gom với giá cao.
Cũng may bọn họ là người nhà, không thì cũng chẳng mua nổi áo bông để qua đông.
“Lạnh gì mà lạnh, ngươi đang mặc áo làm bằng nhung lông vịt đấy, một cái bằng người ta mấy cái. Nếu như thế còn thấy lạnh, vậy mặc giấy cừu cũng chẳng đủ, người ta không phải là bị đông chết cả rồi sao?” Phùng Ni Nhi theo đại ca ra ngoài, nhìn thấy hắn dáng vẻ co ro liền bực.
“Chứ sao nữa?” Phùng Đại Sơn hỏi lại rất có lý. Mùa đông vốn là mùa người dễ chết rét, muội muội hắn ký sự vào thời điểm trong trại đã khá hơn nhiều, ít nhất bọn trẻ không còn đói. Khi Hắc Hùng Trại chưa xuống núi, bọn nhỏ trên núi thậm chí còn chẳng biết dưới chân núi ra sao, càng không hiểu mùa đông sẽ rét chết bao nhiêu người.
Phùng Ni Nhi bị nói không phản bác được, nàng đến Quỳnh Châu cũng đã hai năm. Mấy mùa đông qua, nàng tận mắt thấy không ít người ăn đói mặc rách, đặc biệt là người già, sống qua được năm mươi đều là thân thể khoẻ mạnh. Như cha nàng, năm mươi mấy tuổi còn cứng cáp như thế, quả là hiếm có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play