“Đại đương gia bên kia sao vẫn chưa có nhiệm vụ phái tới, dạo gần đây chúng ta rảnh tới mức mọc nấm rồi.” Một hán tử của Tình Báo đội nằm dài trên ghế đá giữa sân, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, cả người lười nhác như thể không có xương.
“Ngươi đúng là cái mãng hán, cho nghỉ ngơi cũng không vui, kiểu gì cũng phải chui rúc trong núi sâu rừng rậm ngươi mới thấy dễ chịu.” Một đồng liêu đá hắn một cước, tuy nói trước đó bận rộn đã lâu, giờ nghỉ ngơi nhiều thì thấy không quen, nhưng nghỉ ngơi quen rồi thì lại chẳng còn ai mong có việc làm.
Núi sâu rừng rậm xà rết chuột kiến khỏi cần nói, chỉ riêng khí hậu đã đủ chết người, hoặc nóng bức không chịu nổi, hoặc lạnh buốt đến thấu xương.
“Cũng không phải vậy, chỉ là thấy nghỉ lâu quá, người cũng rỉ sét ra rồi.” Nghỉ ngơi thì cũng muốn, nhưng chẳng lẽ cứ nghỉ mãi sao được.
“Rỉ sét thì đi tìm cục đá mài dao đi, giờ Kỳ Châu có không ít thám tử từ nơi khác tới, hôm qua Tình Báo đội chúng ta vừa bắt được một đám.” Có tiếng thì sẽ có động, Hắc Hùng Trại danh vang rồi, đương nhiên cũng kéo theo đủ loại thám tử từ khắp nơi đổ về.
Chỉ riêng thám tử của triều đình Đại Yến bọn họ đã bắt không ít, cũng coi như Đại Yến cuối cùng cũng nhớ ra phải đến dò xét thật hư Hắc Hùng Trại. Chẳng qua những người đó căn bản không len nổi vào Lộc Minh phủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể lảng vảng quanh vùng giáp giới Kỳ Châu và Du Quỳnh để nghe ngóng chút tin tức.
Hai người đang trò chuyện thì thấy Từ đầu nhi từ ngoài sân đi tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play