“Giang đại nhân, chúng ta cho ngươi một đêm suy nghĩ, nếu sáng sớm ngày mai còn chưa mở cửa thành, chúng ta đành phải dùng vũ lực rồi.” Võ Cương nói xong liền phất tay ra hiệu cho năm nghìn binh mã hạ trại ngay tại chỗ. Khoảng cách chưa tới sáu chục bước chân, thật ra không tính là an toàn nếu trong thành có cung tiễn thủ, lại phóng hỏa tiễn, tuy chưa chắc thương được bao nhiêu người, nhưng nhất định sẽ khiến lòng quân rối loạn.
Thế nhưng cả Trịnh Thiết lẫn Võ Cương đều không hạ lệnh lùi lại. Năm nghìn binh đen đặc càng đến gần thì khí thế càng bức người. Mà nếu Giang Lâu thật sự dám phái người tập kích ban đêm, bọn họ tất nhiên cũng sẽ không khách sáo, hơn nữa khoảng cách này mà đánh đại bác thì hỏa tiễn còn chẳng bằng.
“Lão gia, Hắc Hùng Trại cho chúng ta bậc thang mà xuống, nếu không thì bây giờ liền…” Quản sự đưa tay ra làm cái thế xuống bậc thang, chỉ sợ lão gia nhà mình trong cơn nóng đầu lại muốn làm chuyện kinh thiên động địa. Chuyện đó không phải không có khả năng.
“Ngươi nhìn đi.” Giang Lâu vẫn dõi mắt nhìn đội quân cách cửa thành không xa, giọng điệu ngoài dự đoán lại rất bình tĩnh.
“Lão gia muốn ta nhìn gì?” Quản gia nghe vậy cũng nhìn về phía quân binh Hắc Hùng Trại, nhưng có vẻ như chẳng thấy gì khác thường.
“Cấm quân trong kinh có chắc được như đội binh này?” Giang Lâu tuy là quan văn, nhưng cũng hiểu chút đạo luyện binh. Năm nghìn người hành quân tới đều bước đều nhịp, trên đường không một ai tách đội, hiện tại dựng trại cũng đâu vào đấy, không loạn nửa phần, đủ thấy quân kỷ nghiêm minh.
Lúc trước tên hán tử kia tên Trịnh Thiết đến giúp Giang Viễn phủ, Giang Lâu chỉ biết hắn có thể đánh trận, nhưng không ngờ cũng là nhân tài quân sự, người như vậy nếu đặt ở biên cương, ít nhất cũng có thể lên làm tướng quân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT