Đại đương gia muốn tổ chức hải quân ở Dung Châu, tin tức này chẳng khác nào một hòn đá ném xuống hồ làm nước bắn tung tóe. Hải quân cả ngày ra biển tuần tra, vừa oai phong vừa thần khí, là nam nhi ai nghe đến chẳng hận không thể được làm một chân trong đó.
Huống chi mấy tên thiên phu trưởng biết rõ nội tình lại càng sục sôi, sau này hải quân còn trang bị cả đại bác, có được món lợi khí như vậy, trên biển chỉ có thuận buồm xuôi gió. Duy nhất đáng tiếc là phần lớn lính mộ từ Kỳ Châu đều là vịt cạn.
Chuyện này cũng không trách được, lục quân bình thường chẳng cần xuống nước, Lộc Minh phủ cũng chỉ có một con sông vừa vừa, những hán tử có thể làm bạch long vẫy vùng trên mặt nước đều là từ nhỏ đã lớn lên bên bờ sông. Nếu thật sự muốn có người như vậy, chỉ có thể đợi đến lúc đánh sang Giang Viễn phủ mới có hy vọng chiêu được.
“Sách, đại đương gia lần này mở miệng, hỏa khí phường phải chia một nửa đại bác cho hải quân. Chung thúc quản sự bên kia không cố thêm chút sức, e là không kịp làm mấy khẩu đại bác cho đủ.” Trịnh Thiết có chút không cam lòng than thở, đây cũng là lẽ thường tình. Hắn đã tính đến chuyện toàn lực sản xuất đại bác để dùng trong chiến trường, đánh cho Đại Yến trở tay không kịp.
Bây giờ phải chia đi một nửa số đại bác vốn thuộc về lục quân, khác nào cắt thịt chính mình.
“Thôi đi Trịnh đội, đại bác vẫn cứ là tăng thêm cho tụi mình, hải quân trên thuyền đến một trận chiến tử tế còn không có. Trên biển thì mấy hải tặc, một trận đại bác có khi đánh chìm vài chiếc thuyền. Chứ không có hải tặc, thì sóng gió gì nhảy ra nổi?” Phó quan bên cạnh vạch trần bộ mặt làm nũng của Trịnh Thiết.
“Nói gì thì nói, thiếu một khẩu là như cắt mất mạng ta vậy.” Trịnh Thiết ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lầu bầu, “Tiện nghi cái tên Nam Mân kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT