Edit Ngọc Trúc
Tần Tuy Chi tự nhiên hiểu rõ vụ kiện giữa Tần Tương và Trịnh Thiết, nhưng hắn không xen vào. Thần tử và thần tử có cách ở chung riêng của họ, huống hồ hắn là vị hôn phu lang của Chu Tứ, theo quy củ Đại Yến thì đã không thể tham dự chính sự, nếu còn nhúng tay vào việc quản giáo thuộc hạ của Chu Tứ, khó tránh khỏi sẽ gieo rắc một hạt giống nghi kỵ.
Về sau nếu có ai nhằm vào địa vị của hắn, chỉ cần mượn chuyện này mà làm khó dễ, hắn lại không muốn để Chu Tứ rơi vào thế khó xử.
“Công tử, bên Kiều Đầu huyện có gửi tin tới.” Không Thanh sớm đã chờ ở cửa, thấy công tử trở về liền vội vàng đưa thư.
Từ Kiều Đầu huyện đến Trường Lộc huyện không xa, đại đương gia tạm thời trở về, việc bên này cũng không gián đoạn hồi báo. Đại đương gia thường xuyên gửi thư, mà trong số thư từ được chuyển tới, có công vụ cũng có tư tình, thư rơi vào tay Không Thanh tự nhiên là do Chu Tứ gửi cho hắn.
Phong thư không có gì đặc biệt, chỉ thấy bốn chữ “Tuy Chi thân khải” được viết rất ngay ngắn. Chu Tứ chữ viết không thể nói là tuyệt hảo, nhưng cũng không đến mức tệ, bút lực mạnh mẽ, có thể nhìn ra là không dồn tâm tư luyện chữ. Tần Tuy Chi hiểu, Chu Tứ với văn học chỉ cầu vừa đủ, nửa phần cũng không có ý cầu học rộng biết nhiều.
Thế nhưng đầu óc của Chu Tứ lại thường có những suy nghĩ kỳ diệu khiến những kẻ sĩ tự cho là có học trong thiên hạ cũng phải xấu hổ. Tần Tuy Chi từng mơ hồ nghe người khác nói, Chu Tứ vừa sinh ra đã thông tuệ, song loại “biết” đó hiển nhiên không phải cái gì cũng biết, vậy thì cái “biết” này khác chỗ nào, hắn vẫn chưa tìm được dịp thích hợp để dò hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play