Edit Ngọc Trúc
“Trịnh Thiết đã báo lại, Trường Lộc huyện đã bị chiếm, đám quan sai và hào tộc đều bị nhốt vào ngục, chỉ là huyện lệnh Trường Lộc đã bỏ trốn trước khi bọn họ đến nơi. Nhưng có lẽ y chạy về phía Lộc Minh phủ, người của ta có thể chặn được y giữa đường.”
“Trường Lộc huyện còn lại bao nhiêu dân?” Chu Tứ chẳng mấy quan tâm đến việc huyện lệnh chạy hay không chạy, dù sao hòa thượng có chạy thì miếu cũng còn đó. Bây giờ toàn Kỳ Châu đều nằm trong tay hắn, Tiền Bảo Lai có muốn truyền tin cũng không truyền nổi. Trừ khi huyện lệnh Trường Lộc trốn vào rừng sâu núi thẳm làm ẩn sĩ suốt đời, chứ sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt.
“Không còn nhiều, sơ bộ tính thì trong huyện và nông thôn cộng lại chỉ khoảng một ngàn người.” Tần Tương sắc mặt nặng nề. Một huyện mà chỉ còn ngần ấy dân thì đúng là nghèo xác xơ, trong khi Trường Lộc huyện trước đây là huyện giàu nổi tiếng của Lộc Minh phủ, dân số từng lên đến hơn vạn người.
Mấy năm qua bị Tiền Bảo Lai vơ vét, ít nhất đã mất đi một nửa dân số. Trước đó cũng có không ít bá tánh Trường Lộc bồng bế nhau chạy sang Kiều Đầu huyện, giờ còn lại chừng ngần ấy, đa phần đều là già yếu bệnh tật.
“Trịnh Thiết còn hỏi, trong huyện có nhiều nhà cửa bỏ hoang, xử lý thế nào.” Tài sản vô chủ ở Kiều Đầu huyện trước kia đều đã bị Hắc Hùng Trại tiếp quản, ngoại trừ một mảnh đất ở thành nam, còn lại phần lớn là nhà rải rác, gần đây cũng đã bán dần đi.
“Hãy công bố tin Trường Lộc huyện đã bị chiếm, hỏi xem những người từng sống ở đó có định quay về hay vẫn ở lại Kiều Đầu huyện. Nếu muốn ở lại, thì mang khế nhà đến nha môn đổi lấy bạc; nếu muốn trở về, thì sớm về Trường Lộc huyện đăng ký lại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play