Edit Ngọc Trúc
Trịnh Thiết dẫn binh đến Trường Lộc huyện thì trời đã về chiều, hoàng hôn ngả bóng. Quả nhiên, cửa thành Trường Lộc đóng chặt. Ngày thường giờ này vẫn chưa đến lúc hạ khóa, hôm nay lại khác hẳn, chắc thấy bọn họ đến nên mới ra sức giãy giụa trong tuyệt vọng.
“Trịnh đội, chúng ta đánh luôn chứ?” Tường thành huyện vẫn còn vững chắc, nhưng bọn họ lần này mang theo cả chùy công thành và thang mây. Người ở Trường Lộc huyện không nhiều, chỉ cần thang mây phối hợp với chùy, đám thủ quân kia chắc chắn chống đỡ không nổi.
“Không cần, hôm nay đóng trại tại chỗ, mai mới công thành.” Trịnh Thiết không phải loại người chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, suy cho cùng đại quân từ Kiều Đầu huyện đến đây đã quá mệt mỏi, giờ phải dựng trại nghỉ ngơi một đêm, đợi đến mai tinh thần phấn chấn, trống nổi vang trời, rồi hẵng đoạt thành.
“Rõ, hạ trại tại chỗ.” Nghe lệnh Trịnh Thiết, phó quan lập tức truyền xuống. Bảy trăm binh sĩ nhanh chóng giải tán, theo quy củ huấn luyện khi ở núi, từng bước vào vị trí, đâu ra đấy hạ trại nghỉ ngơi.
Trên tường thành, thấy quân Hắc Hùng Trại dừng lại cách hơn năm mươi mét, chủ bộ lau mồ hôi trán. Hắn thật sự sợ bọn chúng đột ngột công thành, huyện thành bên này không có binh lực phủ thành, đối đầu với bảy trăm tinh binh kia, chỉ có đường chết.
Không chỉ có chủ bộ nghĩ vậy. Tên lính đứng cạnh hắn mặt mày tái nhợt, trong lòng hoảng loạn: “Chủ bộ, hay là ta mở cửa thành đầu hàng đi? Hắc Hùng Trại lần này mang theo quân đội như thế, không phải chúng ta có thể chống nổi đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play