Edit Ngọc Trúc
“Đại đương gia cũng thật lạ lùng, chiêu binh thu nhận cô nương và ca nhi đã đủ khác người, giờ ngay cả đọc sách cũng muốn thu nhận cô nương và ca nhi. Cách ngôn chẳng phải nói ba tuổi đã khác giường, đằng này bọn nhỏ vào thư viện đều đã năm tuổi, còn bắt học chung, chẳng phải làm nhục chữ nghĩa văn nhã sao?”
Dù thư viện còn chưa dán thông cáo, nhưng đã có vài thư sinh giống như lão Cổ tiết lộ ý tứ, lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc dân chúng trong huyện đều đã biết.
Huyện học khai giảng dạy vỡ lòng, dân chúng vốn không có ý kiến, dù sao cũng có thể cho con mình biết mặt chữ, đây vốn là chuyện tốt trước kia không dám nghĩ đến. Huống hồ Kiều Đầu huyện ngày càng đông đúc, xưởng xí nghiệp cũng yêu cầu công nhân biết chữ.
Nếu có thể cho con học chữ trước, sau này vào xưởng làm việc không phải càng dễ sao? Dù không vào xưởng, biết chữ tìm việc vẫn hơn là mù chữ.
“Ngươi đừng nói nữa, lần trước chẳng phải có người không phục đại đương gia chiêu binh thu nhận cô nương ca nhi, kêu người Hắc Hùng Trại tới bắt con gái nhà mình đi binh doanh đó sao?”
Sau đó nhà kia còn định đến binh doanh cắt đứt quan hệ với ca nhi, ai ngờ lại bị người Hắc Hùng Trại bắt đi luôn. Bản thân đã mở miệng hô hào, để người ta bắt cô nương ca nhi đi binh doanh cũng là tự chuốc lấy. Nếu cảm thấy mất mặt thì âm thầm xa lánh đi, còn gào toáng lên, chẳng khác nào tự nói cho thiên hạ biết mình không phục chính sách của đại đương gia. Người ta thả lần này, chẳng lẽ còn thả lần sau? Nghe nói Hắc Hùng Trại ở Kiều Đầu huyện lại tìm được mỏ quặng mới, đang thiếu nhân công, lúc này mà gây rối với họ, chẳng phải tự dâng người cho họ bắt sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT