Người đàn ông có thể sống sót lâu như vậy trong mạt thế, anh ta hiểu rõ thứ đang ngồi trên là thứ gì.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên con dao găm Khanh Nghiêm vẫn chưa cất đi, đồng tử co rút, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đối đầu với một tiến hóa giả, anh ta căn bản không có cơ hội thắng!
Não bộ nhanh chóng vận hành, anh ta gần như lập tức mở miệng nói: “Anh không thể giết tôi, tôi là nhân viên cứu trợ được phái đến từ phía Nam!”
Vào tháng thứ hai sau khi thảm họa xảy ra, phía Nam từng có nhân viên cứu trợ đến tiếp nhận những người sống sót.
Chỉ là vì lý do thiết bị, số lượng người họ có thể tiếp nhận có hạn, trước khi đi họ chỉ có thể nói cho những người may mắn còn sống sót về tình hình hiện tại đã biết, sau đó thì không xuất hiện nữa.
"Điều đó có liên quan gì đến tôi?" Khanh Nghiêm nhướng mày, giống như một con mèo đang trêu đùa chuột, thích thú ngắm nhìn sinh vật giãy giụa dưới bản năng sinh tồn.
Bất cứ ai gặp A Mộ đều phải chết, không có ngoại lệ.
Người đàn ông nuốt nước bọt, cố gắng ngẩng đầu lên: “Tôi biết cách để tang thi khôi phục lý trí!”
Lời này vừa nói ra, không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Người đàn ông cắn chặt răng chờ đợi, nghe tiếng tim đập của mình ngày càng dữ dội.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng cười lảnh lót, áp lực nặng nề xung quanh lập tức tan đi hơn phân nửa.
Anh ta ngẩng mắt lên, liền thấy Khanh Nghiêm đang nhìn chằm chằm mình, nụ cười rõ ràng chân thành hơn nhiều, “Có thể làm tang thi khôi phục lý trí, thật sự có sao?”
Có tác dụng!
Người đàn ông siết chặt bàn tay bên người khẽ nới lỏng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trong lòng bàn tay, đồng thời thành thật nói: “Mấy tháng trước, bạn tốt của tôi đã biến thành tang thi, nhưng hiện tại đã khôi phục lý trí.”
"Anh làm thế nào vậy?" Đôi mắt đen láy trong veo của Khanh Nghiêm cong cong, anh cất con dao găm đi, thân thiện nói: “Có thể dạy tôi không?”
Khi thân thiện, Khanh Nghiêm trông rất dễ gần, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đầy sát khí vừa rồi.
Người đàn ông nuốt nước bọt, không dám để lộ sự khác thường nào, buông tay ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Mấy năm nay chúng tôi đã nắm giữ một loại kỹ thuật có thể khiến tang thi trở lại thành người, nhưng vì chi phí kỹ thuật quá lớn nên chưa được phổ biến rộng rãi.”
Thấy Khanh Nghiêm chăm chú lắng nghe, người đàn ông cũng không dám vòng vo, tiếp tục nói: “Nhưng anh là tiến hóa giả, chỉ cần anh có thể giúp chúng tôi làm việc, chúng tôi khẳng định sẽ giúp tang thi của anh khôi phục lại thành con người.”
Cứ tưởng Khanh Nghiêm sẽ không tin lời nói viển vông này, người đàn ông còn định bổ sung thêm vài chi tiết, không ngờ Khanh Nghiêm lại rất thẳng thắn mở miệng nói: “Tổ trưởng của anh ở đâu?”
Khi nói chuyện, Khanh Nghiêm mở cửa xe, ý bảo người đàn ông lên xe.
Vừa rồi lũ tang thi đã gọi đồng loại, bây giờ cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không lát nữa không biết còn có bao nhiêu tang thi và quái vật sẽ kéo đến.
Người đàn ông lúc này mới hoàn toàn yên tâm, Khanh Nghiêm muốn giết anh ta thì có thể ra tay ngay, chứ sẽ không làm chuyện thừa thãi bảo anh ta lên xe.
Sống nhiều năm như vậy, người đàn ông lần đầu tiên may mắn vì mình có một cái đầu óc tốt.
Chỉ là khi anh ta bối rối ngồi vào xe, mới nhận ra trên xe còn có một con tang thi.
Đây là muốn cùng tang thi ngồi chung một chiếc xe ư?
Toàn thân anh ta dựng lông tơ, rợn tóc gáy. Anh ta nhìn Khanh Nghiêm trực tiếp ngồi vào ghế lái và khởi động xe, không dám quay đầu lại, chỉ có thể cẩn thận hạ giọng, dò hỏi tình hình của Khanh Nghiêm: “Cái đó, tôi tên là Lâm Tử Nghiệp, còn anh?”
"Khanh Nghiêm." Khanh Nghiêm lúc này tâm trạng không tồi, anh không định khởi hành vào ban đêm, chỉ là lái xe đến một nơi ẩn nấp an toàn khác, chờ đợi bình minh.