Con ngươi của Khanh Nghiêm, người đang quan sát tang thi, đột nhiên co lại.
Mà An Hoành thấy Khanh Nghiêm không trả lời mình, dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nghĩ như vậy cũng đúng, tang thi bình thường sao có thể có ý thức riêng, lại còn không cắn người, chỉ có loại không bình thường...”
An Hoành tự nhận lời mình nói có căn cứ, ai ngờ ngẩng mắt lên liền thấy Khanh Nghiêm không biết từ lúc nào đã nghiêng con ngươi, con ngươi đen nhánh đang nhìn thẳng vào gã.
Dù Khanh Nghiêm lúc này không nói gì, nhưng gã vẫn cảm thấy sợ hãi từ ánh mắt đầy sát khí của Khanh Nghiêm.
Gã chỉ cảm thấy yết hầu mình đột nhiên căng thẳng, đang định mở miệng, lại thấy Khanh Nghiêm đột nhiên cười khẽ thành tiếng.
Nụ cười của Khanh Nghiêm trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí ngưng trọng, kể cả sự lạnh lẽo trong ánh mắt cũng tan biến.
"Anh thật biết đùa." Khanh Nghiêm giơ tay, vỗ vai An Hoành, nói: “Loại lời này, sau này nói ít thôi, được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT