Câu nói đó của Khanh Nghiêm không mang theo cảm xúc gì, nhưng cảm giác không gợn sóng đó lại khiến cậu bé theo bản năng giật mình.
Cậu bé nuốt nước bọt, thấy Khanh Nghiêm định đi, khẽ cắn môi vẫn đi theo.
Đối với một cậu bé còn nhỏ tuổi, chỉ cần Khanh Nghiêm không phải tang thi, thì dù có hung dữ đến mấy cũng sẽ không ăn thịt cậu, không đáng sợ đến mức đó.
Hơn nữa, khi cậu bé ra ngoài không nói với bất kỳ ai, những người lớn kia căn bản không biết cậu đang ở Thi Thành.
Nếu Khanh Nghiêm không muốn đưa cậu về, cậu rất có thể sẽ mãi mãi ở lại Thi Thành này.
Nỗi sợ hãi khi phải đối mặt một mình với tang thi đã chiến thắng sự lạnh nhạt của Khanh Nghiêm. Cậu bé đi theo sau Khanh Nghiêm, muốn túm ống tay áo anh, nhưng lại ngại ngùng, không dám.
Cậu bé chỉ đơn giản chạy nhanh hai bước, chắn trước mặt Khanh Nghiêm, với vẻ mặt của một người lớn nhỏ tuổi rất hiểu chuyện nói: “Chú ơi chú! Cháu thật sự rất giỏi, sẽ không làm phiền chú đâu, hơn nữa cháu ăn uống cũng ít, chịu đói tốt, cũng sẽ không đụng vào đồ ăn của chú.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT