Lúc nói chuyện, Khanh Nghiêm khẽ nhíu mày, vẻ mặt mang theo vài phần trách cứ kia cứ như thể tên cướp đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa vậy.
Trước mắt tên cướp tối sầm lại, hoàn toàn không thể hiểu nổi Khanh Nghiêm, và cuối cùng cũng nhận ra hắn căn bản là không thể giao tiếp được.
Quá vớ vẩn! Không thể nói lý mà!
Hắn co ro người lại, hô hấp khó nhọc, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Từ khi mạt thế đến, hắn theo đội ngũ cướp bóc, gây ra vô số tội ác, số mạng người trên tay hắn nhiều đến nỗi chính hắn cũng không nhớ rõ, cũng không phải chưa từng nghĩ đến mình sẽ có ngày gặp báo ứng.
Nhưng triệu lần không ngờ rằng cái báo ứng này lại khủng khiếp hơn cả ác mộng tồi tệ nhất gấp trăm lần!
Sinh mệnh hắn bị người khác khống chế, mà chính hắn lại không nhìn thấy chút hy vọng nào để vùng vẫy.
Hắn chỉ có thể hoảng sợ nhìn tang thi tiến gần cánh tay mình. Khi cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cánh tay, hắn cảm thấy sâu sắc cái lạnh lẽo đến từ âm phủ, như rơi vào vũng mực đen ngấm vào linh hồn ngay lập tức.
Hắn không muốn chết, hắn không muốn biến thành thứ ghê tởm như tang thi này!
"Mày không thể làm như vậy!" Thần kinh căng thẳng của tên cướp bỗng đứt phựt, vừa giãy giụa vừa la to: “Dùng con người để nuôi tang thi, mày sẽ xuống địa ngục! Mày nhất định sẽ xuống địa ngục — a!”
Lời còn chưa dứt, cánh tay vốn bị cắt đứt cổ tay của hắn lần này trực tiếp bị bẻ gãy làm đôi.
Trong cơn đau kịch liệt, hắn gần như ngất đi, tai ù ù vẫn có thể nghe thấy giọng nói hờ hững của Khanh Nghiêm: “Đã bảo là yên tĩnh chút, nghe không hiểu à?”
"Còn nữa, xuống địa ngục?" Khanh Nghiêm như nghe thấy chuyện gì nực cười, lau đi vết máu bên mặt, si ngốc nhìn tang thi trước mắt cười nói: “Anh có biết không, tôi mong ước được tự hiến mình cho em ấy ăn đến nhường nào.”
Tên cướp đờ đẫn, hoàn toàn tuyệt vọng.
Mùi máu tươi nồng nặc khiến tang thi hưng phấn, nhưng khi tang thi cuối cùng cũng sắp cắn được thứ thức ăn mình thèm muốn, nó lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, trong cổ họng phát ra tiếng "lộc cộc" kỳ quái.
Tiếp theo nó rụt cổ lại, trên khuôn mặt xám trắng, lông mày và mũi đều nhíu chặt.
"Làm sao vậy?" Khanh Nghiêm thấy tang thi vẫn đứng im, lập tức sốt ruột, quay đầu quát vào tên cướp: “Mày đã làm gì?!”
Tên cướp lúc này sợ đến nỗi không thể phát ra tiếng, sao có thể làm trò gì được, trên khuôn mặt đầy nước mắt chỉ có sự mờ mịt.
Giây tiếp theo, tang thi đột nhiên xoay đầu đi, nôn khan sang một bên, sau đó cực kỳ chán ghét hất bay cánh tay của tên cướp.
Còn ghét bỏ "phì phì" hai tiếng.
Dưới ánh mắt quan tâm của Khanh Nghiêm, tang thi ngửi ngửi tay tên cướp, rồi lại ngửi ngửi trên người Khanh Nghiêm, hé miệng cắn một miếng vào cánh tay Khanh Nghiêm.
Nó cũng không hiểu mình làm sao vậy, rõ ràng mấy thứ này đều là đồ ăn mà nó nên ăn, nhưng chỉ cần vừa tiếp cận cơ thể liền theo bản năng bài xích ghê tởm, chỉ có thứ thức ăn trước mắt này mới có thể khiến nó cắn một miếng cho đỡ thèm.
Khanh Nghiêm đỡ lưng tang thi, đầu óc đầy lo lắng không hiểu vì sao A Mộ của anh không ăn gì cả.
Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Khanh Nghiêm ngẩng đầu, trên nét mặt lo lắng rõ ràng hiện lên vài phần kinh ngạc cùng niềm vui khó nhận ra.
Trong mắt Vệ Mộ khi đã biến thành tang thi, anh hình như là đặc biệt?
Xem đi, Vệ Mộ không ăn xác chết, cũng không ăn thức ăn tươi, nhưng lại cắn anh, và thân cận với anh!
Khi Khanh Nghiêm tìm thấy Vệ Mộ đã biến thành tang thi, anh tuyệt vọng và suy sụp hơn ai hết.
Trong lòng anh, Vệ Mộ dù biến thành bộ dạng gì thì vẫn là hoàn mỹ nhất, dù có biến thành tang thi đi chăng nữa.
Nhưng nhìn những mảng da thịt bị xé rách trên người Vệ Mộ, anh không thể tưởng tượng được trước khi biến thành tang thi, Vệ Mộ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đau khổ.
Anh vẫn luôn căm hận chính mình vì đã không bảo vệ tốt Vệ Mộ.
Mặc dù trong lòng Vệ Mộ, anh có lẽ còn không đáng nhắc tới bằng một con kiến.
Hiện tại nhận thấy mình đối với Vệ Mộ mà nói là đặc biệt, trái tim u ám của Khanh Nghiêm cuối cùng cũng có thêm một chút niềm vui vặn vẹo.
Anh cẩn thận ôm lấy tang thi, như thể vừa trộm được bảo vật vốn không thuộc về mình, mang theo vài phần vui mừng cuồng nhiệt.
Tên cướp ở một bên sợ hãi ôm lấy cánh tay may mắn thoát nạn của mình, không hiểu tên điên này đang vui mừng cái gì.
Thế nhưng rất nhanh, Khanh Nghiêm lại rối rắm, nhìn Vệ Mộ đang cố gắng thoát khỏi vòng tay mình mà lẩm bẩm: “Nhưng em cái gì cũng không ăn thì không được nha?”
Tang thi không ăn uống trong thời gian dài sẽ đẩy nhanh quá trình phân hủy, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng sẽ hóa thành một nắm đất vàng mà biến mất.