Sau vụ việc này, Khanh Nghiêm đã hiểu rằng Vệ Mộ ăn quả xong vẫn bị dục vọng ăn uống khống chế lý trí.
Về điều này, Khanh Nghiêm cũng không thể nói là không thất vọng.
Thực tế, trong hình dung ban đầu của anh, sau khi ăn quả, Vệ Mộ sẽ biến thành loại xác sống biến dị bay lượn bên ngoài. Hiện tại, Vệ Mộ có thể duy trì hình người và có một cơ thể khỏe mạnh, như vậy đã đủ khiến anh hài lòng và vui mừng.
Rốt cuộc, nếu Vệ Mộ mà biết bay thì anh sẽ không dễ dàng bắt cậu lại, để đảm bảo an toàn còn phải bẻ gãy cánh Vệ Mộ.
Như vậy anh sẽ rất đau lòng.
Như bây giờ thì rất tốt. Nếu Vệ Mộ thích ăn, vậy anh sẽ đi tìm thêm nhiều thức ăn về cho Vệ Mộ ăn.
Khanh Nghiêm cúi người, tiếp tục dọn dẹp căn phòng. Anh đang tự hỏi làm thế nào để phong phú thêm thức ăn cho Vệ Mộ thì mơ hồ nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, thấy Vệ Mộ đang nằm trên sofa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
"Sao thế?" Khanh Nghiêm lạ lùng hỏi.
"Gào!" Vệ Mộ hung hăng đe dọa một tiếng, đôi mắt vẫn không rời đi, dường như đang nghiên cứu xem Khanh Nghiêm rốt cuộc là thứ gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT