Nghe Vệ Mộ hỏi, Khanh Nghiêm cúi đầu, giọng nhỏ đến mức nếu không ghé tai sát vào thì khó mà nghe thấy: “Vì cậu cứ nhìn tôi mãi, tôi tưởng, tôi tưởng...”
Vệ Mộ đợi nửa ngày cũng không đợi Khanh Nghiêm nói hết câu, tính nóng nảy của cậu suýt bùng lên, một tay nắm lấy mặt Khanh Nghiêm, xoa nắn một lúc: “Cậu tưởng cái gì? Nhanh lên làm tôi sốt ruột quá!”
Khanh Nghiêm bị nhéo đến rưng rưng nước mắt, anh cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn để Vệ Mộ xoa, mãi nửa ngày mới lắp bắp nói: “Tôi tưởng, cậu muốn làm bạn với tôi.”
Vệ Mộ ngẩn người.
Cậu buông tay ra, thấy mặt Khanh Nghiêm đã bị mình nhéo đỏ bừng, những giọt nước mắt tủi thân vẫn luẩn quẩn trong mắt Khanh Nghiêm nhưng không chịu rơi xuống, trông như một nhóc đáng thương.
Khanh Nghiêm dường như sợ Vệ Mộ tức giận, vẫn cắn môi không dám khóc thành tiếng. Cho đến khi không nhịn được nữa, anh mới dụi mắt, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt dây: “Tôi không có bạn, không ai chịu chơi với tôi cả.”
Giọng anh rất tủi thân, dù sao vẫn là trẻ con, điều khó chịu nhất chính là sự cô đơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT