Khanh Nghiêm trước khi đi đã chuẩn bị không ít thịt khô và gói vào chiếc ba lô nhỏ của Vệ Mộ.
“Anh đã để lại đồ ăn cho em rồi mà?” Thấy Vệ Mộ đói đến thảm hại, anh bối rối tiến lên mở ba lô ra, thấy số thịt bên trong vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề bị đụng đến.
Anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Vệ Mộ, thấy cậu đang nằm sấp trên mặt đất, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Dường như hiểu ý anh muốn nói gì, Vệ Mộ nhanh chóng lên tiếng: “Tôi quên mất!”
Lời này nói ra nghe thật là hợp tình hợp lý.
“Anh thấy em là không muốn động đậy thôi!” Khanh Nghiêm nhìn Vệ Mộ như vậy, làm sao có thể yên tâm, không khỏi nghiêm khắc hơn mấy phần: “Nếu anh mà đeo cái bánh vào cổ, em cũng lười xoay đầu phải không!”
Vệ Mộ bị anh chiều hư rồi, trước đây còn lén lút đi ăn, nhưng sau vài lần bị anh ngăn cản, cậu thà nhịn đói chứ nhất quyết đòi anh đút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT