Trong mắt Tô Nghị, bây giờ loài người dù không thể đoàn kết, nhưng ít nhất cũng phải ngừng làm hại lẫn nhau.
"Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi ở trong phòng thí nghiệm có nghe Trần Ích Khang nói một ít." Lưu Tiểu Diễm kể hết những thông tin mà cô nghe được từ miệng Trần Ích Khang lúc đó cho Tô Nghị.
Trần Ích Khang lúc đó nói cũng không chi tiết lắm, cô chỉ nghe ra rằng con người không thể tiếp cận một nơi gọi là trung tâm thực vật, chỉ cần nơi đó bị phá hủy, con người sẽ được cứu.
"Nếu nói như vậy, chúng ta chẳng phải đều phải dựa vào Vệ Mộ sao?" Tô Nghị nhíu mày. Anh ta nhớ lại thái độ của đa số nhân loại đối xử với Vệ Mộ, có chút chần chừ nói: “Bây giờ Vệ Mộ đã có ý thức riêng, còn có thể nói chuyện, cậu ta sẽ giúp đỡ nhân loại sao?”
“Chưa chắc phải hoàn toàn dựa vào Vệ Mộ.”
Lưu Tiểu Diễm thở dài, “Tôi nghe giọng điệu của Trần Ích Khang lúc đó, thì nơi gần trung tâm thực vật hẳn là cực kỳ nguy hiểm, chỉ mình Vệ Mộ có lẽ không phá hủy được.”
Cô dừng lại một lát, nhìn về phía Khanh Nghiêm đang đi tuốt đằng trước: “Dù sao đi nữa, nếu đã biết nên nhắm vào đâu, thì luôn có cách. Bây giờ tôi không muốn suy nghĩ những chuyện đó, chỉ muốn bảo vệ tốt em trai tôi, và còn phải nói lời xin lỗi với Khanh Nghiêm nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play