Triệu Quân Hoa cũng hiểu rõ bản tính của Khanh Nghiêm. Thấy Khanh Nghiêm lại hỏi, hắn ta theo bản năng mím đôi môi khô nứt, cảnh giác nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng nói: “Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, hai người theo tôi.”
Nói rồi hắn ta tiến lên hai bước, đỡ lấy đồng đội vẫn đang quỳ rạp trên đất không thể đứng dậy, dẫn Khanh Nghiêm vào bên trong tòa nhà.
Bên trong tòa nhà chưa từng được dọn dẹp, tỏa ra một mùi chua nồng nặc, mùi này hòa lẫn với mùi tro bụi khô khốc, khó ngửi đến khó tả.
Khanh Nghiêm theo bản năng nhìn về phía Vệ Mộ, thấy Vệ Mộ tuy nhăn mũi, nhưng cũng không lộ vẻ khó chịu, mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi theo Triệu Quân Hoa xuống dưới, vào một cánh cửa, nơi này giống như một nhà kho ngầm, diện tích không lớn, có hai cánh cửa trước sau.
Cái nhìn đầu tiên khi vào cửa là mấy bộ chăn đệm trải trên mặt đất.
Trong phòng thắp nến, nhìn không quá tối nhưng cũng không sáng sủa, bên cạnh đệm chăn có một cái bàn, trên bàn bày biện một ít ly cốc và đồ dùng hàng ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT