Sở Ngọc căn bản không thể hiểu nổi!
“Người quan trọng của mày biến thành tang thi, mày thế mà lại cảm thấy vui sướng?”
Ban đầu Sở Ngọc chỉ nghĩ Khanh Nghiêm là kẻ điên cuồng vì chấp niệm quá nặng, bây giờ xem ra, bản thân Khanh Nghiêm đã không phải là người bình thường.
"Không, A Mộ biến thành thế này tao rất đau khổ." Khanh Nghiêm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tao hưng phấn bởi vì bây giờ em ấy chỉ thuộc về một mình tao.”
"Cái này thì có gì khác nhau?!" Sở Ngọc tức giận nói.
Lại thấy ánh mắt Khanh Nghiêm từng chút từng chút lạnh đi, không biết nhớ tới điều gì, đột nhiên dùng sức bóp lấy cổ Sở Ngọc.
“Nhìn đi, chúng mày luôn không hiểu, rõ ràng cái gì cũng không hiểu, lại còn muốn ngăn cản tao và A Mộ ở bên nhau.”
Theo tiếng xương cốt vỡ vụn, Sở Ngọc căn bản không có cơ hội phản kháng đã bị bóp nát cổ, miệng phun máu tươi ngã quỵ xuống đất.
Chờ Sở Ngọc hoàn toàn không còn hơi thở, Khanh Nghiêm mới đứng dậy vươn vai, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng lại lần nữa tràn đầy nụ cười rạng rỡ, giọng điệu ẩn ẩn có chút đắc ý: “Nói thêm câu ghê tởm nữa xem?”
Cái mạt thế này thật tốt nha, không có pháp luật, không có quản thúc, ai cũng không ngăn cản được anh.
Từ từ nhìn về phía bên kia, liền thấy Lâm Tử Nghiệp toàn thân đẫm máu, đang thoi thóp nằm trên mặt đất.
Thấy Khanh Nghiêm chú ý đến mình, Lâm Tử Nghiệp nắm chặt quyền, liếc nhanh về phía một thân cây nào đó, đột nhiên dùng sức nắm lấy bùn đất trên mặt đất hất về phía Khanh Nghiêm.
Chỉ là chút bùn đất không đau không ngứa này không những không làm tổn thương Khanh Nghiêm, bản thân anh ta lại vì động tác kịch liệt mà ho khan, trong miệng ngay lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
Ngẩng đầu lên vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt Khanh Nghiêm đang nhìn xuống mình, Lâm Tử Nghiệp nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mặt trời hôm nay chói chang một cách dị thường, đỏ mắt nói: “Có gì mà buồn cười! Mày cứ thích cười như vậy hả?”
Anh ta chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển thành như bây giờ, nếu biết sớm như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không mang sát tinh này về!
"Thích, đương nhiên thích." Khanh Nghiêm khoanh tay, cúi đầu đánh giá dáng vẻ chật vật của Lâm Tử Nghiệp, đôi mắt sáng ngời hơi cong lên: “A Mộ thích cười, cho nên tao cũng thích.”
Anh từng ngây thơ nghĩ rằng, nếu có thể trở nên giống Vệ Mộ, khoảng cách giữa anh và Vệ Mộ, có phải là có thể kéo gần lại một chút không?
Thế nên mỗi ngày anh đều đứng gương luyện tập biểu cảm, dù trong lòng đang ác độc nguyền rủa người khác đi chết, nhưng trên mặt vẫn có thể tùy ý lộ ra vẻ gần gũi.
Lâm Tử Nghiệp căn bản không dám đối diện với ánh mắt vặn vẹo của Khanh Nghiêm, trong lòng run rẩy, nhưng lại dùng chút sức lực còn lại cố gắng nói ra, khiêu khích Khanh Nghiêm: “Con tang thi đó có biết mày là loại biến thái này không?”
Thấy Khanh Nghiêm không trả lời, anh ta dừng một chút, rồi nói tiếp: “Tao đoán nó trước khi biến thành tang thi, chắc chắn né mày còn không kịp đúng không? Trước đây tao còn thấy mày là một kẻ liếm cẩu, bây giờ xem ra, mày chính là một kẻ điên đáng thương và đáng thương hại!”
Những lời này từng chữ đều đâm thẳng vào tim, nhưng ngoài dự kiến của Lâm Tử Nghiệp, Khanh Nghiêm dường như cũng không tức giận.
“Kỳ lạ, cố ý chọc giận tao, đối với mày thì có ích lợi gì?”
Khanh Nghiêm như suy tư nhìn về phía một thân cây cách đó không xa, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, hóa ra còn sót lại một tên.”
Lâm Tử Nghiệp không ngờ đầu óc Khanh Nghiêm lại chuyển nhanh như vậy!
Cẩn thận nghĩ lại, từ khi Khanh Nghiêm đi theo anh ta vào doanh trại, dường như đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Đây căn bản không phải là kẻ ngu xuẩn, mà là một kẻ điên có chỉ số IQ cao, từng bước đều được tính toán kỹ lưỡng!
Ôm chặt chân Khanh Nghiêm, Lâm Tử Nghiệp tuyệt vọng hít sâu một hơi, hướng về phía sau cái cây hét lớn: “Em đừng quan tâm đến anh nữa, đi mau!”
Thiếu niên nấp sau thân cây nào còn vẻ tùy tiện khi ăn thịt người lúc trước, cậu ta run rẩy lộ mặt ra, mang theo tiếng khóc nức nở kêu một tiếng: “Anh...”
"Đi!!" Lâm Tử Nghiệp gào thét, dùng hết toàn lực không cho Khanh Nghiêm tiến thêm một bước.