Trương Hiển vốn là kẻ bụng dạ hẹp hòi. Lần này vào kinh, hắn chắc chắn sẽ tìm cách lật đổ phu quân nàng. Sở Lâm Lang trằn trọc mất ngủ mấy đêm, quyết định gõ sơn chấn hổ, dọa hắn một phen để tạm thời hóa giải nguy cơ trước mắt.

Tuy nhiên, nhược điểm này không thể quá lớn, tránh để Trương Hiển chó cùng rứt giậu. Vì thế, nàng nhắm vào cậu em vợ của hắn – một kẻ liên quan đến việc mua bán lương thực mờ ám, vừa đủ làm bia ngắm.

Tất nhiên, mọi việc Sở Lâm Lang làm đều giấu phu quân. Những chiêu thức táo bạo, hoang đường như vậy, Chu Tùy An – một quân tử khiêm nhường – tuyệt đối không thể nghĩ ra.

Trước khi gả vào Chu gia, Sở Lâm Lang chỉ là thứ nữ của một tiểu thương buôn muối Giang Hoài, lớn lên trên thuyền chở muối, giúp phụ thân xã giao với tiểu thương và người hầu, nên có chút thủ đoạn lươn lẹo. Đáng tiếc, dù nàng khéo léo đến đâu, trong mắt phụ thân, một nữ nhi dù thông minh cũng chỉ là món hàng gả đi để bù tiền. So ra, nàng chẳng bằng gã nhi tử hỗn đản nhiều thêm hai lạng thịt dưới háng.

Đến khi Sở Lâm Lang đến tuổi cập kê, vì một phút sơ ý, nàng suýt bị đích huynh tính kế, bị phụ thân gả làm thiếp cho một lão quan muối. Khi nàng rơi vào bùn lầy tuyệt vọng, chính Chu Tùy An đã cứu nàng khỏi nước lửa, không so đo xuất thân thấp kém, bất chấp ý mẫu thân, khăng khăng cưới nàng làm nương tử.

Ân nghĩa ấy, dù kết cỏ ngậm vành cũng khó báo đáp. Sau khi gả vào Chu gia, Sở Lâm Lang dốc lòng lo liệu, hóa giải cục diện suy bại của gia tộc, cuối cùng giúp phu quân mở con đường làm quan.

Để xứng với phu quân, ngoài việc giỏi tính toán, nàng còn bỏ không ít tâm sức vào sách vở, thuộc lòng vài quyển thơ cổ, miễn cưỡng mang chút phong nhã. Nhưng làm phu nhân quan gia, so với làm nương tử tiểu thương, càng hao tâm tổn trí. Mấy ngày trước, phu quân nàng xảy ra tranh chấp với đồng liêu. Hắn tính tình kiên cường, không chịu nhận lỗi. Sở Lâm Lang, am hiểu đạo đối nhân xử thế, biết phu quân đã gây họa lớn.

Vài hôm trước, nàng nghe được từ gia quyến của một tiểu lại chút chuyện cũ về vụ kiện tụng ở Liên Châu. Nàng bèn lớn mật chuẩn bị, giấu Chu Tùy An, đến thuyết phục Lâm nương tử hòa giải. Ít nhất, phải khiến Trương Hiển kiêng dè, không dám vào kinh vu oan bừa bãi. Dù sao phu quân đã đắc tội tiểu nhân họ Trương, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, tình thế tệ nhất cũng chẳng tệ hơn được nữa.

Lúc này, Hạ Hà lên tiếng: “Đại nương tử, ngài chẳng phải còn phải mua vải may cổ áo quan cho đại quan nhân sao? Lát nữa chúng ta đến tiệm vải nào?”

May cổ áo quan cần chú trọng. Sở Lâm Lang lấy từ trong ngực ra mai rùa cũ kỹ, thành kính lắc nhẹ – ừm, Đông Nam là cát. Nàng nói: “Đông Nam… Được, đến tiệm vải Vinh Thăng đi!”

Hạ Hà đã quen với việc đại nương tử mê tín. Địa điểm chặn xe Lâm nương tử hôm nay cũng do nàng lắc mai rùa tám lần mới chọn được. Mai rùa ấy rất có lai lịch, là món quà từ một lão già buôn muối tặng khi nàng còn là cô nương. Theo ông ta, mai rùa này là cháu đời thứ ba ngàn hai trăm của đại quy mà Nữ Oa dùng để bổ thiên, bói toán cực kỳ linh nghiệm.

Sở Lâm Lang tin tưởng không chút nghi ngờ. Năm xưa, nàng gặp được Chu Tùy An, từ thứ nữ tiểu thương buôn muối không ra gì trở thành phu nhân quan gia, đều nhờ mai rùa chỉ dẫn. Trước khi ra ngoài, lắc ba lần là thói quen hằng ngày của nàng, không thể qua loa.

Chỉ là hôm nay, cháu đời thứ ba ngàn hai trăm của đại quy này dường như chậm trễ, chỉ đường chẳng dẫn đến hoạn lộ thênh thang.

Xe ngựa chưa đi được bao lâu, đã bị một đám người chặn đường. Sở Lâm Lang thò đầu nhìn, thấy con đường vốn rộng rãi giờ chật như nêm cối. Một đám đại hán che mặt vây quanh một cỗ xe ngựa, đánh giết kịch liệt. Xung quanh cỗ xe có thị vệ, nhưng hổ lang quá đông, dường như không chống nổi.

Lần này chẳng cần lắc mai rùa, Sở Lâm Lang lập tức hô: “Mau quay đầu ngựa, chạy đi!”

Xa phu cũng nhận ra bất thường, vội quay ngựa, định tránh xa ánh đao máu chảy. Nhưng ngay lúc đó, từ cỗ xe bị vây, một nam nhân cao lớn xách đao nhảy ra, tay còn lại kéo theo một gã gầy yếu. Hắn đạp lên thành xe, cả hai nhảy thẳng sang xe của Sở Lâm Lang.

Nam nhân nọ ném gã gầy yếu vào thùng xe, giật dây cương từ xa phu, kéo mạnh. Con ngựa hí vang, điên cuồng lao về phía trước. Đám người phía sau giơ đao đuổi theo, thề không buông tha.

Nha hoàn trên xe sợ hãi hét lên, chỉ có Sở Lâm Lang còn giữ trấn tĩnh. Nàng liếc nhìn gã gầy yếu kinh hồn chưa định, nghe hắn nói chuyện với nam nhân cao lớn đang đánh xe.

Vị trí bị chặn vừa nãy là cửa thành Liên Châu. Nhìn hướng xe họ, rõ ràng vừa vào thành. Nghe khẩu âm lạ lẫm, có lẽ họ không quen địa hình nơi đây. Sở Lâm Lang cất giọng với nam nhân đánh xe: “Nếu hảo hán muốn bảo mệnh, hãy rẽ phía đông. Đó là doanh trại đồn trú Liên Châu, bọn ác nhân tuyệt không dám xông vào!”

Lời này là nàng thử dò. Nếu nam nhân nhảy lên xe là người lương thiện, chắc chắn sẽ nghe nàng, vội chạy đến doanh trại. Nhưng nếu tránh doanh trại, thì rõ ràng hai kẻ này không phải người ngay thẳng!

Quả nhiên, sợ gì đến đó! Nam nhân nghe xong, đến ngã tư, không chút do dự rẽ tây. Sở Lâm Lang cười lạnh trong lòng: Quả nhiên không phải người tốt!

Nhung nàng đã đề phòng từ trước. Kẻ nham hiểm này đâu ngờ, rẽ phía đông thực ra là nha môn Tri phủ, còn doanh trại Liên Châu lại ở phía tây. Dù hắn rẽ hướng nào, cũng là đường chết!

Khi gần đến doanh trại, nàng sẽ hét lớn, khiến tên cuồng đồ cướp xe bó tay chịu trói!

Đúng lúc này, đám ác nhân đuổi theo dường như nhận ra xe ngựa chạy về phía doanh trại, dần dần bỏ cuộc. Khi cổng doanh trại hiện ra, Sở Lâm Lang lập tức thò cổ hét lớn: “Cứu mạng! Có kẻ cướp xe ngựa của thông phán đại nhân!”

Nàng hét lên, Hạ Hà cũng giật mình tỉnh táo, cùng hét theo. Tiếng nữ nhân the thé vang tận mây xanh. Quân lính gác cổng nhận ra xe ngựa Chu gia, thấy thông phán phu nhân thò đầu la hét, lập tức gõ chiêng, một đám quân lính ùa ra, vây chặt xe ngựa.

Tên quan binh cầm đầu rút kiếm, quát kẻ trên xe xuống ngay. Sở Lâm Lang sớm đã rút trâm cài đầu, kẹp chặt cổ gã gầy yếu, nhắm mũi trâm vào yết hầu, quát nam nhân cao lớn: “Mau dừng xe, bằng không ta gọi người băm các ngươi thành thịt nát!”

Gã gầy yếu bị kẹp suýt trợn trắng mắt, vội kêu: “Tư Đồ tiên sinh… Mau… Mau dừng xe… Cứu ta!”

Nam nhân đánh xe đã dừng lại khi quân lính ùa tới. Lúc này nghe gã gầy yếu gọi, hắn quay đầu nhìn. Sở Lâm Lang giờ mới thấy rõ dung mạo hắn.

Hắn chừng hai mươi tuổi, độ tuổi nam nhân rực rỡ nhất. Bạch y nho sam đã nhuốm máu đen, tựa như huyết la sát. Nhưng sống mũi cao, mày kiếm sắc, toát lên vẻ nho nhã văn nhân, chẳng chút phỉ khí giang hồ, tuấn tú vô cùng!

Thật là mỹ nam tử hiếm thấy… Sở Lâm Lang vô tình nhìn thẳng, cảm giác đôi mắt thâm thúy dưới hàng mày chẳng có sự bồng bột của thanh niên, mà lạnh lẽo như hồ sâu, đâm thấu xương tủy. Khi hắn thấy kẻ bắt cóc mình lại là một nữ tử mảnh mai, hắn thoáng ngẩn người, nheo mắt, ánh nhìn càng sắc bén.

Sở Lâm Lang, một phụ nhân đã thành thân, sao dám nhìn thẳng ngoại nam? Nàng vội cúi mắt né tránh. Nhưng tay nàng siết chặt cánh tay gã gầy yếu, chẳng chút kiêng dè, khiến hắn lại trợn trắng mắt.

Lúc này, nam nhân được gọi là Tư Đồ dịu đi lệ khí, đánh giá nàng, trầm giọng: “Tại hạ cứu chủ nhân sốt ruột, làm phiền phu nhân. Bọn ta không phải cuồng đồ, xin phu nhân buông tay, để tránh khó xử…”

Đúng lúc, quân lính vây tới, đao kiếm chĩa vào cổ nam nhân. Sở Lâm Lang buông tay, đẩy gã gầy yếu ra, để quan binh bắt lấy.

Lúc này, nàng mới thở phào, cười lạnh: “Không phải cuồng đồ? Vậy sao nghe ta nói lại rẽ phía tây? Các ngươi là thứ gì, thẩm thẩm ta đây biết rõ!”

Nam nhân nhướn mày, lạnh nhạt giải thích: “Phu nhân hoảng loạn, nhầm đường rồi. Doanh trại ở phía tây, không phải phía đông như ngài nói. Hôm nay Tri phủ Liên Châu không ở nha môn, bọn hung đồ ám sát chúng ta đông người, nếu đến nha môn, e vài nha dịch lưu thủ không chống nổi.”

Nghe nói khâm sai triều đình đến huyện bên điều tra, sáng nay, quan viên châu huyện, kể cả Chu Tùy An, đều đi cả. Sở Lâm Lang nghe nam nhân nói, ngẩn người. Nàng không ngờ gã đầy máu, khẩu âm lạ lẫm này lại am hiểu nội vụ Liên Châu đến vậy. Hắn là ai? Sao biết rõ ràng thế?

Chưa kịp nghĩ nhiều, quân lính lục soát trên người gã gầy yếu, tìm thấy một khối long bài vào cung. Thẻ bài nhỏ, lấp lánh vàng, tên lính lục soát cắn thử theo thói quen…

Sau đó, mỗi khi nhớ lại cảnh ấy, Sở Lâm Lang chỉ biết dùng “gà bay chó sủa” để hình dung. Tri phủ vội chạy về, lăn khỏi kiệu, phủ phục bái kiến. Trương Hiển nghe nữ quyến Chu gia gây họa, đứng sau đám quan viên đang quỳ, vẻ mặt đầy vẻ hả hê. Chu Tùy An, phu quân nàng, mặt mày xanh mét, nghe nương tử dùng trâm kẹp cổ vị kia, cũng quỳ sụp, hận không thể vùi đầu vào đất.

Tóm lại, quan viên Liên Châu quỳ trước gã gầy yếu… không, là Lục hoàng tử đương triều, không giận mà uy.

Hóa ra, lần này bệ hạ quyết tâm cải cách, dùng thủ đoạn lôi đình. Khâm sai tuần tra biên cương không phải người thường, mà là Lục hoàng tử Lưu Lăng. Hắn dùng tên giả, che giấu thân phận, một lòng chém giết tham quan. Liên Châu ở biên cương, dân phong bưu hãn, có câu “dám kéo hoàng đế xuống ngựa”. Lục hoàng tử sát nghiện, chuyên chọn địa đầu xà, đã chém ba tham quan ở huyện bên.

Trong số đó, nhị đệ của một kẻ bị giết là ác bá khét tiếng trăm dặm. Gã ỷ vào tiền bạc, kết giao lục lâm sơn phỉ, làm thổ hoàng đế, quan viên bản địa không dám động. Lá gan gã càng lớn, nảy ý giết gà dọa khỉ. Nghe huynh trưởng bị chém, gã nổi ác tâm, sai thủ hạ che mặt giả đạo phỉ, theo dõi, sáng sớm xông vào Liên Châu, định giết khâm sai, đổ tội cho giặc cỏ.

Nếu ác bá biết mình ám sát là Lục hoàng tử cải trang, e chẳng dám gây chuyện lớn vậy. Đáng tiếc, gã đốt lửa, lại vạ lây Sở Lâm Lang. Tri phủ có lỗi quản lý địa phương, nhưng tội của nương tử Chu Tùy An còn lớn hơn – dám kẹp cổ hoàng tử, là tội tru di cả nhà!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play