Dung Tu đối diện ánh mắt sâu thẳm của Cơ Diệp Trần, trong lòng thấp thỏm bất an, cả người căng cứng không thể tự chủ. Càng im lặng lâu, hắn lại càng cảm thấy lúng túng và mất tự nhiên.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng ngẩng mắt nhìn Cơ Diệp Trần một cái, giọng nói khẽ khàng, có phần mơ hồ: “Tướng quân, ta hình như thích nhị công tử rồi.”
Ánh mắt hắn chợt lóe lên chút ánh sáng, nhưng nhanh chóng ảm đạm đi. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, ngập ngừng giây lát, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Nhưng mà... hắn không thích ta, hôm qua còn đi thanh lâu.”
Cơ Diệp Trần lặng lẽ nghe, không tỏ rõ thái độ, chỉ cầm chén trà, nhẹ nhàng thổi lớp trà vụn đang nổi. Hắn thật không ngờ Dung Tu lại động chân tình thật sự.
Dung Tu là người hắn từ hố chết cứu lên, nên Dung Tu đối với hắn có phần ỷ lại đặc biệt. Chỉ có trước mặt hắn mới bộc lộ vẻ yếu đuối như vậy. Thế nhưng chuyện tình cảm, rốt cuộc vẫn là chuyện của hai người họ. Hắn có thể tò mò, nhưng không thể nhúng tay. Có thể đưa ra lời khuyên, nhưng không thể chen vào.
Dung Tu cúi đầu, sắc mặt thống khổ mê mang, như dã thú bị vây khốn: “Tướng quân, bây giờ ta nên làm gì?”
Cơ Diệp Trần nâng chén trà, trong lòng cũng không khỏi phức tạp, nhẹ nhàng thở dài. Trấn an nói: “Đã thích thì theo đuổi, theo đuổi rồi mà không được, ít nhất cũng đã cố gắng, sẽ không hối hận. Nếu còn chưa bắt đầu đã buông bỏ, chẳng phải tự làm mình bị khinh thường sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play