Cảnh Nam Châu lại buông đũa lần nữa, ánh mắt dừng lại nơi bát cơm mới ăn được một nửa. Trên bàn, đôi đũa của Cơ Diệp Trần, một chiếc vẫn đặt trong chén, một chiếc nghiêng nghiêng nằm trên bàn, món ăn bị gắp dở dang rơi vãi lộn xộn.
Đôi mắt đen hơi cụp xuống, giọng thản nhiên như không để tâm: “Thẩm Kỳ Ninh?”
Thương Củng nghe ra ẩn ý lạnh lẽo trong lời nói, vội vàng giải thích: “Là đích thứ tử của nhị phòng Vinh Quốc Công phủ, cháu trai của hoàng hậu, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa cưới chính thê, có hai tiểu thiếp, còn có một đứa con trai bốn tuổi.”
Thấy sắc mặt Vương gia lạnh đi, hắn lập tức im bặt.
Từ xưa có quy định, cưới chính thê mà sau một năm không có con nối dõi mới được nạp thiếp, hơn nữa còn cần thê tử đồng ý.
Chưa cưới vợ mà đã nạp thiếp, nói trắng ra cũng không phải không có, vài quan viên nghèo khó không cưới nổi chính thê, cả đời cũng chỉ biết sống với thiếp. Nhưng ở những nhà danh môn thế gia, người ta rất coi trọng thanh danh, chẳng ai lại làm ra chuyện tự rước tiếng xấu như thế.
Nhất là thiếp thất còn sinh con trước cả chính thê, thử hỏi còn quý nữ nào bằng lòng gả vào?
Đôi con ngươi đen nhánh của Cảnh Nam Châu ánh lên một tia lạnh lẽo, bình thản nói: “Vinh Quốc Công phủ đúng là được dạy dỗ tốt thật.”
Ánh mắt y rũ xuống nhìn món ăn đầy ớt trên bàn, hai ngón tay nhẹ nhàng vê lại, từ tốn cất lời: “Ngự Sử Đài công chính liêm minh, cương trực quang minh. Bổn vương nhớ không lầm thì nhà hắn cũng ở gần đó.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT