Cơ Lăng Yên đứng trong sân Hoa Thanh Cung, trên đầu không có mái che, dưới chân là nền đá bị ánh nắng thiêu đốt nóng rực.

Gương mặt trắng nõn bị nắng làm đỏ bừng, mồ hôi từ trán chảy xuống, làm ướt cả trán và hai bên má, những sợi tóc dính bết vào da mặt. Đôi môi anh đào mím chặt, đã mất đi huyết sắc, thân thể lảo đảo như sắp ngã.

Linh Họa cũng bị nắng phơi đến đỏ mặt, nhưng không kịp lo cho bản thân, vội vàng đỡ lấy cánh tay của Cơ Lăng Yên, nét mặt tràn đầy lo lắng, cắn răng nói: “Công chúa, đã hơn nửa canh giờ rồi, sao hoàng hậu có thể để người chờ lâu như vậy chứ?”

Cơ Lăng Yên liếm đôi môi khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Trước mặt hoàng hậu, đừng nói năng bậy bạ.”

Linh Họa giật mình, sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, vội ngẩng đầu nhìn quanh, thấy không ai nghe được mới hạ giọng nói: “Công chúa, nếu cứ tiếp tục như vậy, người sẽ đổ bệnh mất. Nô tỳ đi tìm Thu Nguyệt cô cô để hỏi tình hình bên trong.”

Cơ Lăng Yên giơ tay ngăn nàng lại, nhẹ giọng nói: “Không cần. Mẫu hậu hôm nay triệu ta đến, tất là muốn mượn tay ta để thăm dò A Diệp, cũng là muốn giữ uy thế.”

Lại qua thêm một khắc, trong điện mới có người ra truyền lệnh: “Tam công chúa điện hạ, nương nương mời người vào điện.”

Cơ Lăng Yên chỉnh lại y phục, dùng khăn lau mồ hôi nơi thái dương, cố trấn tĩnh lại đôi chân đang run rẩy, rồi bước vào điện.

Linh Họa đi bên cạnh, đưa tay đỡ lấy nàng, để nàng bước đi vững vàng, không bị ngã.

Trong điện có đặt băng, không khí mát mẻ. Hoàng hậu tựa lười biếng trên giường nệm, trong lòng ôm một con mèo vàng, bên cạnh có cung nữ nhẹ nhàng phe phẩy quạt.

Cơ Lăng Yên vừa bước vào đã cúi người hành lễ:

“Tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an.”

Hoàng hậu nét mặt ôn hòa, ngẩng mắt liếc nhìn: “Lăng Yên, mau lại đây ngồi. Bổn cung đợi mỏi cả người, tuổi già dễ mệt, một lúc không chú ý là ngủ gật mất.”

Cơ Lăng Yên cung kính ngồi xuống mép ghế, chỉ ngồi một phần ba: “Mẫu hậu nói vậy, Lăng Yên tới thỉnh an là bổn phận.”

Hoàng hậu khẽ nhếch môi, há miệng để cung nữ đút quả nho, thản nhiên hỏi: “Cũng đã lâu không gặp ngươi, gần đây thế nào rồi?”

Thu Nguyệt cúi người dâng trà rồi lui xuống. Cơ Lăng Yên đưa tay đón lấy, cúi mắt nhìn ly trà trong suốt: “Đội ơn mẫu hậu nhớ đến, mọi việc đều ổn.”

Linh Họa đứng một bên, nhìn chén trà mà trong lòng đầy lo lắng. Mỗi lần đến Hoa Thanh Cung, đừng nói trà, đến nước cũng không có. Giờ lại ân cần dâng trà như thế, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

Hoàng hậu thấy nàng không uống, cũng không ép, chỉ mỉm cười nói: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, mẫu phi ngươi lại không để tâm cho lắm. Bổn cung cũng có chút sơ suất với ngươi. Đúng lúc Tứ công chúa sắp đến tuổi cập kê, cũng định chọn chỗ tốt đính hôn, thì sẵn tiện xem luôn cho ngươi một mối.”

Nghe đến đây, lòng Cơ Lăng Yên trầm xuống, linh cảm bất an dâng lên, bàn tay cầm chén trà siết chặt đến run rẩy, nước trà bắn cả lên mu bàn tay cũng không hay biết.

Hoàng hậu liếc nhìn nàng mà như chẳng để tâm: “Bổn cung có chọn vài nơi rồi, Thẩm Kỳ Ninh của phủ Vinh Quốc Công, con trai duy nhất của Hộ bộ Thượng thư, Diêm Văn Xá, rồi người của Thượng Y Cục…”

Phía sau những lời Hoàng hậu nói, Cơ Lăng Yên không nghe rõ một chữ nào, trong tai chỉ vang lên những tiếng ù ù không dứt, nàng liên tục nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, lúc ấy mới nghe rõ lời Hoàng hậu: “Đều là những nam tử trẻ tuổi tuấn tú, ngươi xem có ai vừa ý không? Ngày mai bổn cung sẽ cùng phụ hoàng ngươi bàn bạc.”

Cơ Lăng Yên mím môi không nói gì, một lúc sau mới đứng dậy, đặt chén trà lên bàn trà, hơi khom người: “Tạ ơn mẫu hậu, nếu là chuyện đính hôn cho Tứ muội, đương nhiên nên để muội ấy chọn trước.”

Hoàng hậu liếc nàng một cái, nở nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói lại sắc bén: “Nguyệt Sanh còn nhỏ, chưa cần vội vã. Nhưng Lăng Yên, ngươi không đợi được nữa. Hay là ngươi không hài lòng với những người mà bổn cung chọn? Bổn cung là Hoàng hậu, là chủ hậu cung, chuyện trong hậu cung đều do bổn cung định đoạt.”

Ánh mắt Cơ Lăng Yên khẽ lay động, khí thế từ lời nói của hoàng hậu khiến lưng nàng lạnh toát. Nàng phải siết chặt lòng bàn tay để giữ được bình tĩnh: “Mẫu hậu nói đúng, mẫu hậu quyết định là được.”

Lúc này hoàng hậu mới hài lòng, nhận được câu trả lời mình muốn, cũng không còn giữ vẻ từ mẫu nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Ừm, bổn cung cũng mệt rồi.”

“Lăng Yên cáo lui.”

Vừa bước ra khỏi Hoa Thanh Cung, chân Cơ Lăng Yên đã mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, may có Linh Họa kịp thời đỡ lấy.

Linh Họa gần như muốn khóc: “Công chúa, phải làm sao bây giờ? Con của Diêm Thượng thư là một tên ngốc! Còn Thẩm Kỳ Ninh kia là cháu của Hoàng hậu, nô tỳ nghe nói hắn phong lưu thành tính, ỷ thế hiếp người, không phải người đáng gả vào!”

Cơ Lăng Yên ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên Hoa Thanh Cung, giọng run rẩy: “Đừng nhiều lời, về trước đã.”

Phủ Nhiếp Chính Vương.

Cơ Diệp Trần không hề hay biết những gì xảy ra trong cung. Trước mặt hắn là vài món ăn cố ý được nấu thật cay, khóe miệng hắn không nhịn được cong lên.

Cơ Diệp Trần hiểu ý, khẽ nói: “Đa tạ Vương gia.”

Tay gắp đồ ăn của Cảnh Nam Châu hơi khựng lại, ánh mắt lạnh lùng liếc qua đĩa thức ăn kia, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Chỉ một tiếng ừ nhẹ ấy lại như gõ mạnh vào tim Cơ Diệp Trần.

Hắn thầm nghĩ: Có lẽ y không ghét mình.

Hai người yên lặng dùng bữa, ngầm hiểu mà lờ đi thân phận của đối phương.

Cảnh Nam Châu ăn uống rất nhã nhặn, từng động tác đều toát lên sự giáo dưỡng, đũa không chạm vào miệng bát, ăn uống không phát ra tiếng, mỗi món chỉ gắp ba lần.

So với y, Cơ Diệp Trần trông thô lỗ hơn nhiều, ăn to, uống to, nhưng lại không khiến người ta chán ghét, trái lại còn mang theo vài phần đáng yêu.

Cảnh Nam Châu buông đũa xuống, trong lòng tự nhủ: Chắc là ta điên rồi. Sao lại thấy hắn đáng yêu?”

Cơ Diệp Trần nhìn vào bát của đối phương, hơi nhíu mày: “Vương gia, ngày thường ngài cũng ăn ít thế này sao?”

Cảnh Nam Châu nghiêng người ra sau, ánh mắt sâu như sao trời lặng lẽ nhìn hắn: “Ngũ hoàng tử, ngày thường ngài cũng hay xen vào chuyện người khác vậy à?”

Cơ Diệp Trần hơi trợn mắt, nhỏ giọng đáp: “Vương gia thứ tội, ta không có ý gì khác. Ở biên cương, một bữa no là chuyện xa xỉ. Thấy Vương gia ăn ít như vậy, thành ra quen mà lo lắng.”

Giọng điệu bình thản, không oán trách cũng chẳng phô trương, lại vô cớ khiến lòng người đau nhói.

Ngón tay Cảnh Nam Châu khẽ siết lại, rồi y ngồi thẳng lên, nhặt lại đũa, gắp thêm vài miếng.

Trong mắt Cơ Diệp Trần lóe lên vẻ giảo hoạt: Quả nhiên, tỏ ra đáng thương là hữu dụng nhất.

Bỗng một tiếng gọi vang lên: “Vương gia, Ngũ hoàng tử, Lâm Chiêu đến, có việc gấp muốn gặp điện hạ.”

Lâm Chiêu? Tân quản gia?

“Phiền ngươi dẫn hắn đến đây, ta còn chưa ăn no.”

Thương Củng liếc nhìn Cảnh Nam Châu, thấy không bị phản đối thì dẫn người đến.

“Điện hạ, công chúa gửi tin tới.”

Hoàng tỷ? Trong lòng Cơ Diệp Trần chợt dâng lên linh cảm bất an. Nếu không có chuyện gấp, nàng sẽ không truyền tin lúc này.

“Nói.”

Lâm Chiêu liếc nhìn Cảnh Nam Châu, lại nhìn sang Cơ Diệp Trần, lưỡng lự không biết có nên nói ở đây hay không. Nhưng vẻ mặt Cơ Diệp Trần càng lúc càng lạnh, khiến hắn phải nhanh chóng mở lời: “Công chúa nói rằng hôm nay hoàng hậu triệu kiến công chúa, muốn định hôn sự cho nàng, là Thẩm Kỳ Ninh, cháu của Vinh Quốc Công.”

Cơ Diệp Trần lập tức đứng bật dậy, đôi mắt nheo lại, sát khí trào lên trong đáy mắt.

Hắn xoay người hành lễ: “Hôm nay đa tạ Vương gia khoản đãi, Diệp Trần còn có việc gấp, xin cáo từ.”

Lời vừa dứt, hắn đã như gió lướt qua sân, nhẹ nhàng tung mình, lướt qua tường mà đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play