Hoàng cung, tại Nhã Phong điện
Cơ Lăng Yên ngồi trước bàn, vận một chiếc váy dài màu thủy lam, tà váy buông nhẹ trên nền đá cẩm thạch. Tay áo được xắn cao, lộ ra nửa cánh tay trắng ngần như tuyết, không một tì vết. Những ngón tay thon dài như ngọc đang mân mê cánh hoa hồng trong tay.
Chỉ vài chiếc trâm cài đơn giản điểm xuyết, mái tóc đen nhánh được buộc hờ, vài cánh hoa rơi vương nhẹ trên tóc, càng tăng thêm vẻ dịu dàng, thoát tục.
Linh Họa từ gian ngoài bước vào, dù đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, vẫn luôn kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt sắc của công chúa nhà mình. Nhìn thấy động tác của nàng, Linh Hoạ vội vàng bước nhanh đến, lên tiếng ngăn cản: “Công chúa, loại việc này để nô tỳ làm là được rồi, hoa hồng có gai, nếu lỡ làm người bị thương thì biết làm sao?”
Vừa nói, nàng vừa đặt giỏ hoa trong tay lên bàn, kéo tay Cơ Lăng Yên lại để kiểm tra cẩn thận. Xác nhận không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Cơ Lăng Yên bật cười, rút tay lại, nói: “Không cần quá lo lắng như thế, ta cẩn thận một chút là được. Thêm một người, sẽ nhanh hơn.”
Linh Họa vẫn còn chưa yên tâm, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn bàn tay trắng ngần của nàng: “Công chúa, việc này sao có thể tùy tiện? Điện hạ cũng đâu rời kinh ngay lập tức.”
Đôi mi thanh tú của Cơ Lăng Yên thoáng nhuộm vẻ u sầu: “Chiến sự vô thường, đâu thể biết lúc nào sẽ phải đi.”
Nàng cúi đầu nhìn đóa hoa hồng trong tay, chầm chậm tách từng cánh hoa, lựa chọn những cánh tươi đẹp, sắc thắm để đặt vào trong khay.
“Hiện giờ đúng mùa hoa nở rộ, hương vị cũng ngon nhất. A Diệp thích nhất là những món điểm tâm dùng loại hoa này.” Nhắc đến Cơ Diệp Trần, nét mặt nàng dịu dàng hẳn, giọng nói cũng nhẹ như gió thoảng.
“Công chúa!” Một tiểu cung nữ hấp tấp chạy vào, “Hoàng hậu sai người truyền lời, mời người đến Hoa Thanh cung.”
“A..”
Cơ Lăng Yên nghe vậy thì hơi thất thần, một chút không chú ý, liền bị gai hoa hồng đâm vào tay. Một giọt máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra. Nàng ngẩn người nhìn vết máu, ánh mắt đượm chút sững sờ.
“Công chúa!”
Linh Họa giật mình kinh hãi, vội vàng đứng dậy kiểm tra vết thương, trong lòng tràn đầy lo lắng. Hoàng hậu trước nay luôn xem nhẹ sự hiện diện của công chúa, nay lại đột ngột triệu kiến, chắc chắn không phải có ý tốt.
“Công chúa, phải làm sao bây giờ? Hoàng hậu vô cớ triệu người, ắt có mưu đồ. Có cần phái người đi thông báo với điện hạ không?”
Cơ Lăng Yên nghiêm nghị liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu lạnh đi vài phần: “Linh Họa, nói chuyện cẩn thận. Không cần báo cho điện hạ.”
Linh Họa biết mình lỡ lời, lập tức cúi đầu nhận lỗi, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ bất an: “Nô tỳ biết sai. Chỉ là, công chúa…”
“Đi thôi.”
Cơ Lăng Yên đứng dậy, chỉnh lại y phục, từ trong hộp trang điểm chọn ra hai chiếc kim thoa, thay cho cây trâm cài tóc đơn sơ ban nãy. Sắc mặt bình tĩnh, mang theo Linh Họa rời khỏi điện, hướng về Hoa Thanh cung.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác.
Cơ Diệp Trần đưa khế bán thân cho Xương Ninh, ánh mắt rũ xuống nhìn Lâm Chiêu đang quỳ, thong thả nói: “Nếu là con trai quản gia, vậy hẳn cũng hiểu rõ việc trong phủ. Từ nay về sau, phủ này giao cho ngươi quản lý.”
Dứt lời liền phất tay cho lui người, không nói thêm nửa câu. Ngược lại quay đầu nhìn Thương Củng, mang theo vài phần tò mò, hỏi: “Sao các ngươi lại thế này?”
Thương Củng trầm mặc giây lát, rồi bật ra hai chữ: “Trèo tường.”
Cơ Diệp Trần nghiêng đầu nhìn hai tòa nhà liền kề, rốt cuộc cũng hiểu vì sao vừa rồi sắc mặt Xương Ninh lại kỳ quái như vậy.
Nhưng mà đây cũng là một chủ ý không tồi.
Trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Thật sự tiện lợi.
“Phủ bản tướng quân đột nhiên xuất hiện một đám người, chỉ sợ sẽ gây chú ý. Vương gia có sắp xếp gì không?”
Thương Củng sắc mặt nghiêm nghị, đáp: “Vương gia nói, đây là việc riêng của điện hạ. Y chỉ lo việc đưa người.”
Liếc mắt nhìn Cơ Diệp Trần một cái, thấy đối phương không có biểu cảm gì đặc biệt, cũng không nói thêm, chỉ khom người: “Người đã đưa đến, thuộc hạ cáo lui.”
Chưa đợi Cơ Diệp Trần kịp phản ứng, Thương Củng đã thoắt cái trèo tường, nhảy về phía Vương phủ.
Cơ Diệp Trần: “……”
Còn có thể như vậy sao?
Hắn bước tới bên tường, ngẩng đầu nhìn lại, hai phủ tuy nói là liền nhau, nhưng thực chất chỉ cách nhau có mười bước tường ngắn.
Người mà hắn tâm tâm niệm niệm, liền ở ngay phía bên kia bức tường. Chuyện này làm sao có thể chịu đựng được?
Do dự chưa tới một cái chớp mắt, mũi chân điểm nhẹ, thân hình đã phi lên tường.
Chân vừa chạm đến đầu tường, hắn mới phát hiện, hai phủ không hoàn toàn liền kề, giữa hai bức tường còn có một lối nhỏ chỉ đủ một người qua lại.
Từ trên cao có thể nhìn rõ sân trong Vương phủ. Trong viện là một hồ sen lớn, hoa sen nở rộ, theo gió nhẹ lay động, như múa như ca.
Cúi đầu nhìn lối nhỏ kia, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác khó chịu mơ hồ, cảm giác như giữa hai người bị chia cắt bởi một chiến hào vậy.
Sớm muộn gì cũng phải phá cái tường này.
Thân hình nhẹ nhàng vút qua lối nhỏ, đứng vững trên đầu tường bên Vương phủ. Chưa kịp thở, bên người đã có một hắc y nhân xuất hiện, toàn thân sát khí lạnh lẽo. Cơ Diệp Trần ngẩng đầu nhìn, rồi dứt khoát ngồi ngay trên đầu tường, thong dong nói: “Phiền ngươi đi bẩm báo một tiếng.”
Thương Minh tay cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng, không đáp lại, chỉ đứng yên. Sát khí không những không giảm, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, áp thẳng về phía Cơ Diệp Trần.
Cơ Diệp Trần vẫn thản nhiên ngồi đó, trên người không hề có lấy một gợn sóng, như một người bình thường không biết võ công, đung đưa hai chân, đôi mắt nhìn xuyên qua ánh trăng, nhìn về phía sân bên kia, ánh mắt đượm vẻ chờ mong.
Không chỉ làm lơ sát khí đáng sợ kia, hắn còn thản nhiên trò chuyện: “Vương gia nhà các ngươi ăn tối chưa?”
Đương nhiên Thương Minh không trả lời. Sát khí đột nhiên tăng vọt, trong mắt hiện lên ánh u ám, tay lướt nhẹ qua chuôi kiếm, một chiêu nữa thôi, có thể khiến đầu người rơi xuống đất.
Cơ Diệp Trần lạnh nhạt nhìn lại, khóe môi khẽ cong. Nếu hắn thật sự mới mười tám tuổi, có lẽ sẽ sợ. Nhưng linh hồn hắn là người đã trải qua mười ba năm chiến trường, sống chết trong gang tấc, những thứ sát khí này chẳng đáng là gì.
Còn quá non.
Lúc ấy, Thương Củng từ ngoài viện đi vào, thấy cảnh ấy thì đồng tử co rút lại. Hắn quát lớn: “Thương Minh!”
Sát khí lập tức thu lại. Thương Minh chỉ yên lặng liếc nhìn Cơ Diệp Trần một cái rồi quay người rời đi.
Thương Củng thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa xảy ra chuyện. Đồng thời, ánh mắt hắn nhìn Cơ Diệp Trần càng thêm ngạc nhiên. Ngũ hoàng tử này gan to thật.
“Ngũ hoàng tử, Vương gia cho mời.”
Cơ Diệp Trần từ trên đầu tường nhảy xuống, theo Thương Củng bước vào sân viện của Cảnh Nam Châu. Đôi mắt mang theo ánh sáng lấp lánh, khóe môi cong cong.
Trong sảnh chính, Cảnh Nam Châu ngồi dựa vào ghế, tư thái thong dong, khí chất trầm tĩnh. Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười mờ nhạt:
“Ngũ hoàng tử trèo tường đến, chẳng hay có chuyện gì?”
Cơ Diệp Trần thấy y nửa nằm trên ghế, đã thay y phục, tóc còn vương chút nước, hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Trong mắt hắn lướt qua một tia cảm xúc khó lường, rồi nhanh chóng thu lại, ánh mắt dời đi, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Trong phủ ta còn chưa có đầu bếp. Không biết Vương gia có thể cho ta cọ một bữa cơm không?”
Lời vừa dứt, không khí lặng đi.
Một lúc sau, Cảnh Nam Châu khẽ bật cười. Đôi mắt đen thẳm không gợn sóng, giọng nói bình thản mà sâu xa: “Ngũ hoàng tử quả thực độc đáo. Chỉ một bữa cơm, mà cũng phải trèo tường xin.”
Giọng nói ôn hòa ấy lại khiến mặt Cơ Diệp Trần khẽ ửng đỏ. Cánh môi mấp máy, nhưng không thốt nên lời. Cuối cùng chỉ có thể làm bộ tội nghiệp, đáng thương nhìn người đối diện.
Cảnh Nam Châu liếc nhìn, trong lòng liền mềm xuống. Dù hắn tiếp cận là vì điều gì, y vẫn nguyện ý tiếp nhận.
“Thương Củng, dọn bữa đi.”