Biên cương chỉ còn hai người đáng tin cậy, đủ để hắn yên tâm giao phó phía sau lưng. Giờ đây, hắn cần bắt đầu âm thầm gây dựng thế lực cho riêng mình. Hắn không thể lặp lại vết xe đổ kiếp trước, trong tay không có người có thể dùng được.

Ánh mắt màu lam của hắn dần trở nên sắc bén.

“Dung Tu, truyền tin cho Kỳ Minh, Từ Mục, bảo bọn họ bắt đầu tìm một nhóm người trẻ có tư chất tốt, bí mật huấn luyện. Nhớ kỹ, chỉ được chọn nô lệ, ăn mày và trẻ mồ côi.”

Dung Tu thoáng sững sờ, rồi lập tức hiểu ý của tướng quân, ánh mắt bừng sáng vì phấn khích.

“Tướng quân là muốn tranh đoạt cái vị trí kia sao?”

Cơ Diệp Trần lặng lẽ đứng, hắn vốn không có hứng thú với vị trí đó, nhưng hắn cũng chẳng còn đường lui. Đã là như vậy, có tranh giành thì đã sao?

Liếc mắt nhìn Dung Tu một cái, hắn thản nhiên nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Dung Tu im lặng, cúi đầu đáp: “Vâng.”

Còn có Lương Nguyệt, người này hắn nhất định phải thu phục. Đời trước chính người này đã giúp Cơ Hạo Cẩn giải quyết không ít phiền toái, bao gồm cả hắn. Đáy mắt hắn thoáng lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh dần.

“Còn nữa, ngươi đến Thuần An Trấn thuộc Lạc Đan Thành, huyện Tranh Khê, tìm một người tên là Lương Nguyệt. Hắn hẳn vừa mới hơn hai mươi, đã có vợ và một đứa con nhỏ chưa đầy tháng.”

“Hắn ở gần mấy thôn phụ cận, võ công cao cường, cần đặc biệt cẩn thận.”

Hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cứng cỏi cố chấp kia thì lập tức im bặt, bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt thái dương. Hắn đúng là hồ đồ rồi, Dung Tu là người cố chấp, không biết uyển chuyển, để Dung Tu đi thì chẳng phải kết thù, mà là gây họa.

“Thôi, ngươi đừng đi nữa. Ngươi chỉ cần truyền tin cho Kỳ Minh là được.”

Dung Tu ngơ ngác. Những lời tướng quân vừa nói, hắn không hiểu nổi một nửa. Muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt tướng quân không tốt, nên đành nuốt lại. Suy đi nghĩ lại vẫn chẳng ra manh mối, hắn cũng chẳng nghĩ thêm nữa.

“Vậy thần xin cáo lui.”

Lúc này, Xương Ninh nghe thấy tiếng động, từ chính phòng bước ra, trong tay còn cầm khăn lau, mặt mày lấm lem tro bụi.

“Điện hạ, ngài đã về. Phòng chính nô tài đã dọn dẹp xong, chăn đệm cũng đã thay mới. Ngài nên nghỉ ngơi một chút.”

Cơ Diệp Trần quay đầu lại, trong mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng.

“Không cần.”

Hắn quay đầu nhìn bố trí trong sân, trong lòng cảm khái, nơi này từ nay về sau sẽ là nhà của hắn. Nhưng cả tòa nhà rộng lớn này, lại trống vắng đến lạ.

Cũng không biết khi nào Cảnh Nam Châu sẽ đưa người tới.

“Điện hạ…” Xương Ninh muốn nói lại thôi, nhưng khi thấy ánh mắt Cơ Diệp Trần nhìn sang, hắn do dự lên tiếng: “Điện hạ, trong phủ hiện giờ chỉ có một mình nô tài. Quản gia, đầu bếp, hộ vệ, thị nữ, sai vặt, tạp dịch, những người này, không biết ngài có tính toán gì chưa?”

Khóe miệng Cơ Diệp Trần khẽ cong, sắc mặt nhàn nhạt: “Xương Ninh, ngươi có kiến nghị gì không?”

Xương Ninh tiến lên vài bước, giọng nói đầy quan tâm: “Nô tài ngu dốt, nhất thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì tốt. Chỉ là nghĩ đến phủ của Lục tướng quân, mấy đời cơ nghiệp, chắc chắn không thiếu những người như vậy. Quan trọng nhất vẫn là có đáng để tín nhiệm hay không.”

Lông mày Cơ Diệp Trần khẽ nhướng lên, có chút bất ngờ. Quả nhiên, người có thể sống yên ổn trong hoàng cung đều không đơn giản. Kiếp trước, chính hắn từng vấp ngã, sau đó mới hiểu rõ đạo lý ấy. Không ngờ lại bị một câu của Xương Ninh nói trúng tim đen.

“Xương Ninh, ngươi…”

Cơ Diệp Trần vừa mở miệng thì đáy mắt vụt qua một tia sáng. “Ngươi vừa nhắc ta rồi. Không có gì, ngươi đi làm việc đi.”

Xương Ninh nói, trong phủ hiện giờ không có đầu bếp.

Người thì ai chẳng phải ăn cơm. Bên mình không có cơm ăn, nhưng nhà bên cạnh thì có.

Liệu có thể sang đó ăn chực một bữa không? Hàng xóm với nhau, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện thường tình.

Nghĩ đến đây, Cơ Diệp Trần cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn. Sắp được gặp lại Nam Châu, nghĩ vậy lòng liền nhẹ nhõm, thoải mái đi dạo quanh phủ.

Lầu các tinh xảo, đình đài duyên dáng, hành lang ven hồ thanh nhã, tất cả đều được xây dựng rất tinh tế.

Đi tới một chòi nghỉ mát, hắn ngồi xuống bên bàn đá. Trở về phủ đã mấy ngày, mà hắn vẫn chưa có thời gian tĩnh tâm nghĩ kỹ mọi chuyện. Lúc này, cuối cùng cũng có thể thảnh thơi một chút.

Việc đầu tiên là xử lý thế nào với Hộ bộ Thượng thư, đặc biệt là đứa con ngu ngốc của ông ta, Diêm Văn Xá.

Theo ký ức kiếp trước, còn bốn tháng nữa là hắn phải xuất chinh. Lần này đi, phải đến sang năm mới có thể quay về.

Trước khi đi, hắn nhất định phải giải quyết xong việc này. Còn chuyện hôn sự của hoàng tỷ, cũng phải được định đoạt sớm, nếu không hắn không thể yên tâm được.

Và cả Lương Nguyệt, hắn phải ra tay trước Cơ Hạo Cẩn, cứu người về, giành lấy cơ duyên thuộc về mình.

Nhân thủ không đủ, đây là điểm yếu chí mạng của hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc liền chìm vào suy nghĩ. Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên.

Cơ Diệp Trần lập tức căng người, theo bản năng vào thế phòng ngự.

Xương Ninh vội vã chạy tới, thấy ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương của hắn thì không dám tiến lại gần: “Điện hạ…”

“Chuyện gì?”

Xương Ninh chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt trước mắt vẫn ôn hòa như thường, có phần hoảng hốt. Rồi như nhớ ra điều gì đó, thần sắc hắn trở nên khác thường: “Điện hạ, bên ngoài có người đến, nói là người của Nhiếp Chính Vương.”

Cơ Diệp Trần ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫn chưa đến chạng vạng, ánh mặt trời xiên qua, mang theo chút ấm áp dịu dàng.

Cảnh Nam Châu hành động thật sự rất nhanh, đúng là đã giúp hắn dập tắt đám lửa cháy đến lông mày.

Sắc mặt hắn giãn ra, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười xua tan đi vẻ u ám vừa rồi.

Từ xa đã nhìn thấy Thương Củng dẫn theo hơn mười người đứng trong sân. Dáng người ai nấy đều thẳng tắp, khí chất nổi bật, không giống người thường.

Thấy Cơ Diệp Trần tiến lại gần, tất cả đều quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Ngũ hoàng tử!”

Thương Củng bước lên trước, cúi người thi lễ, thái độ so với lần trước cung kính hơn hẳn, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.

“Bái kiến Ngũ hoàng tử. Thần phụng mệnh Vương gia, đưa những người này đến cho điện hạ.”

Vừa nói, hắn vừa nghiêng người chỉ vào vài người phía sau. Nhưng lại chần chừ, mãi không nói tiếp, bởi bản thân hắn cũng không rõ Vương gia rốt cuộc đang nghĩ gì, vì mấy người có này thân phận khá đặc biệt.

Chưa nói đến việc Ngũ hoàng tử có dám nhận hay không, mà nếu đã nhận rồi, chẳng khác nào nắm giữ một điểm yếu của Vương gia trong tay.

Ánh mắt Cơ Diệp Trần lướt qua những người được chỉ, trong lòng đã mơ hồ đoán được điều gì, im lặng chờ Thương Củng nói tiếp.

Thương Củng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi hạ giọng: “Điện hạ, mấy người này, Thôi Tiểu Lục, Dương Lâm, Trần Phong đều là con cháu quan lại từng dính líu đến vụ án tham ô mấy năm trước, được Vương gia cứu ra. Còn những người khác đều là người không có bối cảnh, lý lịch sạch sẽ. Vương gia nói, ngài có thể tùy ý lựa chọn giữ lại.”

Mấy lời ngắn gọn ấy, Cơ Diệp Trần nghe xong đã hiểu rõ.

Cảnh Nam Châu cứu người nhưng không tiện công khai trọng dụng, bởi y là người nổi bật, bất kỳ ai bên cạnh y cũng dễ bị các phe thế lực điều tra. Những người này vì thế luôn bị gác lại, không được sử dụng.

Còn bản thân Cơ Diệp Trần, chỉ là một hoàng tử nghèo túng, chẳng mấy ai để tâm đến. Ai sẽ rảnh rỗi mà đi điều tra người bên cạnh hắn chứ?

Ánh mắt hắn rũ xuống, nhìn ba người mặc y phục vải thô, tuy đơn giản nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ, tóc chải tươm tất. Con cháu quan lại dù thế nào cũng khác biệt, mặc cùng một kiểu quần áo, quỳ giữa đám người, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra.

Đây là một cơ hội, không chỉ cho hắn, mà còn cho bọn họ. Có thể, đây cũng là một phép thử của Cảnh Nam Châu dành cho hắn.

Nói cách khác, nếu hắn có ích với Cảnh Nam Châu, thì người kia sẽ tiếp tục hỗ trợ. Nghĩ đến đây, không những Cơ Diệp Trần không giận, mà còn bật cười.

“Đều giữ lại.”

Thương Củng ngẩng đầu, trong mắt có chút nghi ngờ và khó hiểu. Không ngờ Ngũ hoàng tử lại đồng ý dứt khoát như vậy, không hỏi han gì, cũng chẳng e dè.

Chỉ sợ người khác nhận xong liền quay đầu vào cung cáo trạng, mà hắn thì…

Lúc này, một thiếu niên đang quỳ bên cạnh Thương Củng tiến lên, hai tay dâng hộp gỗ lên quá đầu. Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, diện mạo thanh tú, mặc một bộ áo xanh đơn giản, thái độ điềm đạm, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ.

“Nô tài là Lâm Chiêu, con trai của Lâm Đức Giang, quản gia phủ Nhiếp Chính Vương. Bái kiến Ngũ hoàng tử.”

“Vương gia có nói, nếu điện hạ giữ lại chúng thần, từ nay về sau chúng thần sẽ là người của điện hạ, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình ngài. Đây là khế bán thân, kính xin điện hạ nhận lấy.”

Cơ Diệp Trần nhận lấy chiếc hộp từ tay hắn, mở ra, tùy tiện gõ nhẹ lên mặt giấy, nụ cười càng thêm rõ ràng.

Lần này là Cảnh Nam Châu tát một cái rồi đưa một quả táo ngọt.

Hắn thích kiểu này.

Hắn chợt nhớ, mấy ngày trước, hoàng thượng cũng dùng cách này với hắn, mà khi ấy, hắn còn ra vẻ khinh thường.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play