Khi Cơ Diệp Trần thấy y vừa đứng dậy rời đi, tim hắn như khuyết mất một mảnh. Có lẽ là vì lúc nãy mình đã nhìn cổ tay y, khiến y tức giận. Trong khoảnh khắc đó, hắn không kịp che giấu cảm xúc, ánh mắt kia đầy hoài nghi, như thể đang nghi ngờ y.
Ánh sáng trong mắt dần dần tan biến, đuôi mắt khẽ ửng đỏ, lộ ra chút cố chấp. Không suy nghĩ nhiều, hắn đột nhiên bước lên, nắm lấy tay áo của Cảnh Nam Châu.
Chỉ khẽ kéo một chút, rồi lập tức buông ra, hắn có chút hối hận vì hành động lỗ mãng của mình, đứng yên tại chỗ để điều chỉnh lại cảm xúc.
Chẳng phải hắn vốn mềm lòng sao? Chút đáng thương này, không lẽ cũng không chịu nổi?
Cảnh Nam Châu xoay người lại, thấy hắn trông thật đáng thương, mắt hoe đỏ, đôi mắt xanh như băng phủ một tầng hơi nước mỏng.
Khiến người ta không khỏi mềm lòng.
“Ngũ hoàng tử còn có chuyện gì sao?” Giọng nói y trầm thấp, sắc mặt không biểu cảm, không nhìn rõ buồn vui.
Trong đầu Cơ Diệp Trần lóe qua vô số suy nghĩ, muốn tìm một lý do để giữ chân. Nhưng càng gấp gáp thì tâm trí lại càng rối loạn.
Khoảnh khắc ấy, xung quanh im lặng đến cực điểm.
Thấy ánh mắt Cảnh Nam Châu nhìn mình ngày càng lạnh đi, đầu óc Cơ Diệp Trần trống rỗng, tim co thắt lại, bên tai chỉ còn tiếng mưa tí tách vang lên. Một ý tưởng lóe lên, hắn vội mở miệng: “Vương gia, ta cưỡi ngựa tới, hiện giờ mưa mỗi lúc một lớn, chắc khó mà ngừng ngay được, ta muốn xin đi nhờ xe ngựa của Vương gia…”
Cảnh Nam Châu híp mắt nhìn hắn.
Chỉ có vậy thôi, mà đến mức phải khóc sao?
Mưa rơi mỗi lúc một nặng, trông như sắp thành mưa to. Cảnh Nam Châu thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Được.”
Một chữ đơn giản, lại khiến Cơ Diệp Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đối đầu thiên quân vạn mã cũng chưa từng khẩn trương như thế.
Chỉ một ánh mắt của Cảnh Nam Châu, đã đủ khiến hắn cảm thấy mình không có chút sức lực nào.
Trong lòng âm thầm mắng bản thân vô dụng.
Thương Củng tai thính mắt nhạy, dù hai người đứng ngoài cửa nói chuyện cách một lớp rèm che, hắn vẫn nghe rõ ràng.
Thương Củng bước vào phòng, ánh mắt vô tình lướt qua Cơ Diệp Trần, thấy hắn mắt hoe đỏ, cả người sững lại một khắc, lúc hồi thần mới nhận ra ánh mắt lạnh băng của Vương gia, liền rùng mình.
Thương Củng vội cúi đầu, không dám nhìn lung tung, nhưng trong lòng vẫn vô cùng kinh hãi.
Ngũ hoàng tử, trung võ tướng quân, ngài từng một mình xông vào doanh trại địch, thiêu hủy lương thảo rồi toàn thân trở về đấy!
Sao lại để Vương gia dọa cho phát khóc thế này?
Cho đến khi ngồi trong xe ngựa, nắm dây cương trong tay, hắn vẫn không nhịn được thầm cảm thán.
Cơ Diệp Trần đánh giá bên trong xe ngựa, bên ngoài trông đơn sơ mộc mạc, nhưng bên trong lại như một không gian khác.
Thảm dày, mềm mại thoải mái. Ở giữa đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên bày hoa quả và trà. Trên giường nhỏ có mấy quyển sách, một quyển còn bị lật mở, góc trang giấy hơi nhăn, hiển nhiên là đang đọc dở.
Cảnh Nam Châu lên xe, liền cầm lấy sách, ngón tay trắng ngọc lật qua trang giấy, ánh mắt buông xuống. Tóc đen như mực rủ qua vai, nhẹ nhàng buông trước ngực.
Tuy là mỹ nhân như tranh vẽ, nhưng hắn lại không dám nhìn lâu, bởi y quá mức nhạy bén.
Cảnh Nam Châu chìm trong sách, như thể đã quên mất sự tồn tại của Cơ Diệp Trần, tự nhiên mà toát ra uy áp nhè nhẹ.
Cơ Diệp Trần thoáng hoảng hốt, y thật sự đã mất đi nội lực sao? Nghĩ đến kiếp trước, chỉ một lần thử đã suýt bị thương, hắn không dám nghĩ thêm. Mất hay không mất, cũng chẳng quan trọng nữa.
Hắn đã động tâm với người này, đó là sự thật.
Không muốn như kiếp trước, giở mưu hèn kế bẩn. Chỉ đơn giản là yêu người ấy, và muốn dụ người ấy yêu mình.
Bỗng trong xe ngựa vang lên một tiếng cười khẽ, khiến Cảnh Nam Châu ngẩng đầu nhìn, uy áp lập tức biến mất, trong mắt lại hiện lên vài phần sắc bén.
Cơ Diệp Trần lanh trí làm bộ như không có chuyện gì, thu lại nụ cười, quay mặt đi, hai tay nắm lại để trên đầu gối, cố gắng trấn định, rồi lấy hết can đảm mở miệng: “Diệp Trần lỗ mãng, nhìn Vương gia đến ngây người, xin Vương gia thứ tội.”
Nói xong thì quay đầu đi, không hiểu sao lại thấy ngượng.
Cảnh Nam Châu sững người, không ngờ lại là lời giải thích như vậy. Đôi tai đỏ hồng lọt vào tầm mắt, khóe môi không nhịn được cong lên, lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt.
Khi Cơ Diệp Trần xuống xe, chỉ còn mưa phùn lất phất, làn da bị mưa se lạnh, cũng xoa dịu được cơn nóng trong lòng.
Hắn cúi người hành lễ với xe ngựa, mắt nhìn theo cỗ xe xa dần. Dù chỉ vài bước chân, hắn vẫn đứng đó không nỡ rời đi.
Nhìn xe ngựa dừng lại, Thương Củng căng dù che, cẩn thận đỡ Cảnh Nam Châu xuống xe.
Mãi đến khi bóng Cảnh Nam Châu khuất hẳn, hắn vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Trong đầu chỉ toàn là bóng lưng quạnh quẽ ấy, cùng với đôi môi nhợt nhạt kia.
Hôm qua Dung Tu nghe nói tướng quân đã khai phủ, sáng sớm hôm nay liền chờ sẵn ngoài cửa phủ. Tướng quân có nơi ở mới, đương nhiên hắn cũng muốn theo tướng quân.
Đợi rất lâu, cuối cùng chỉ có một tiểu thái giám đi ra, không có phân phó từ tướng quân thì không dám để hắn vào.
“Tướng quân, đang nhìn gì vậy?”
Dung Tu không ngừng tiến sát lại gần, vươn cổ quay đầu nhìn xem.
Bất chợt nghe thấy giọng nói phía sau, cùng với hơi thở càng lúc càng gần.
Cơ Diệp Trần còn chưa quay đầu, toàn thân đã lạnh băng như phủ sương. Phản xạ vượt qua cả suy nghĩ, hắn bước lùi lại theo bản năng, xoay người tung một quyền.
Dung Tu trợn to mắt, lập tức lùi về sau, nắm đấm của tướng quân sượt qua ngay trước sống mũi.
Đứng vững lại, trong lòng Dung Tu tràn ngập hoảng sợ, rõ ràng vừa rồi tướng quân mang theo sát khí. Không hiểu lý do, hắn dè dặt hỏi: “Tướng quân, sao lại ra tay?”
Cơ Diệp Trần thấy rõ người trước mặt, liền buông tay xuống, hai tay thả lỏng bên người, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ lạnh lẽo chưa tan: “Lần sau đừng đứng phía sau ta.”
Ánh mắt hắn lạnh thấu xương, như đóng đinh luôn Dung Tu tại chỗ. Một lúc lâu sau, Dung Tu mới kịp phản ứng, vội đuổi theo bước chân Cơ Diệp Trần, lần này không dám lại quá thân cận, giữ khoảng cách hai bước phía sau.
Trước giờ Dung Tu phản ứng có hơi chậm, giờ mới nhận ra, dường như tướng quân đã trở nên lợi hại hơn. Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, ra tay thì sắc bén tàn nhẫn, một chiêu đánh thẳng vào chỗ hiểm, không chút lưu tình.
Cơ Diệp Trần siết chặt hai tay trong tay áo, không cách nào khống chế được cơn run rẩy. Vừa rồi, khoảnh khắc đó như kéo hắn trở về kiếp trước, khắp nơi là xác chết, máu nhuộm đất, đao kiếm va chạm, tiếng r*n rỉ thảm thiết vang vọng.
Chính hắn khi đó, từ giữa đống thi thể cứu về một tiểu thái giám, nuôi dưỡng bên người suốt 5 năm. Cuối cùng, kẻ đó lại đứng sau lưng hắn, đâm dao tới, cũng là bằng giọng điệu quen thuộc đó, hỏi: “Tướng quân, đang nhìn gì thế? Ngạc nhiên sao?”
Nỗi đau của sự phản bội như thủy triều cuộn trào, không cách nào ngăn được. Hắn nhắm mắt lại thật chặt, cố ép bản thân không nghĩ về những ký ức tàn khốc kia.
Kiếp trước, từng ký ức đều như những lưỡi dao, mỗi lần nhớ lại, đều cứa vào tim hắn thêm một vết thương rỉ máu.
Nghĩ đến kiếp trước, trong đầu hắn lại hiện lên một bóng người. Bước chân khựng lại, hắn xoay người, nghiêm túc nhìn Dung Tu.
“Ngươi thật sự muốn đi theo ta?”
Nếu đã trọng sinh, vậy tất cả nên bắt đầu lại từ đầu. Hắn muốn nắm tất cả mọi thứ trong tay mình.
Hiện giờ hắn không có thế lực, không có người bên cạnh, vậy thì hắn sẽ tự mình bồi dưỡng.
Trên mặt Dung Tu thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Hắn vẫn luôn đi theo tướng quân mà, chẳng phải sao?
“Ta được tướng quân cứu mạng, đương nhiên nguyện đi theo tướng quân.”
Cơ Diệp Trần khoanh tay đứng đó, tỏa ra một loại uy áp lạnh lẽo. Giọng nói trầm thấp, không còn như thường ngày: “Nếu đã muốn theo ta, thì hãy xem ta là chủ. Tại đây lập lời thề, cả đời không phản bội.”
Dung Tu nghe rõ, không hề do dự quỳ xuống đất, giơ tay phải lên, ngón cái đè lên đầu ngón út.
Sắc mặt nghiêm túc, giọng nói kiên định: “Dung Tu tại đây thề, đời này phụng tướng quân làm chủ, tuyệt không phản bội. Nếu vi phạm, nguyện bị thiên lôi đánh chết.”
Cơ Diệp Trần cúi mắt nhìn hắn: “Được, đứng lên đi.”