Cảnh Nam Châu buông chén trà, nhìn những món ăn trên bàn. Tất cả đều là những món y thích ăn, ngay cả những nguyên liệu y kiêng cũng đã được tránh đi. Y quay đầu nhìn Cơ Diệp Trần, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo.
“Khẩu vị của Ngũ hoàng tử thật giống bổn vương.”
Nghe giọng y lạnh đi, Cơ Diệp Trần biết y đã bắt đầu nghi ngờ. Một hoàng tử không có hậu thuẫn mà lại chủ động tiếp cận, đáng để sinh nghi.
Trong lòng thoáng có chút hụt hẫng, tâm tư xoay chuyển liên hồi. Hắn cố ý hạ thấp giọng nói, chậm rãi truyền ra: “Ta thích vị cay, những món này là dựa theo khẩu vị của Vương gia mà chuẩn bị. Khẩu vị của Vương gia không khó để dò hỏi, chỉ cần để tâm một chút là biết. Hơn nữa…”
“Vương gia tuổi trẻ đã là anh hùng, ta đã ngưỡng mộ từ lâu. Khi còn nhỏ, từng gặp qua Vương gia mấy lần ở Túy Tiên Lâu.”
Hắn nói xong liền cúi đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn món ăn trước mặt, thần sắc ảm đạm. Những điều này hắn biết được, là vì kiếp trước từng dùng bữa với y hai lần, ghi nhớ rất kỹ. Chỉ là, cả hai lần đều kết thúc không mấy vui vẻ.
Một lần là bị ám sát, Cảnh Nam Châu suýt nữa bị thương, và nghi ngờ chính hắn đứng sau.
Một lần khác, Đại hoàng tử đã lén bỏ thuốc vào rượu của Cảnh Nam Châu, dẫn đến hai người sau này không thể thân cận nữa.
Nhớ lại những ký ức đau buồn đó, Cơ Diệp Trần suýt nữa không kiềm được cảm xúc, cắn mạnh đầu lưỡi, đến khi vị máu tanh lan ra, mới miễn cưỡng đè nén xuống được.
Khi ngẩng đầu lên, trên mặt mang chút tủi thân, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm, vì tất cả những chuyện ấy vẫn chưa xảy ra. Sau này, hắn có thể đường đường chính chính ở bên Cảnh Nam Châu rồi.
Thấy Cảnh Nam Châu vẫn chưa động đũa, ánh mắt hắn thoáng hiện nét đau lòng. Hắn làm bộ giận dỗi, mỗi món đều gắp một chút ăn thử, rồi sai tiểu nhị mang đến thêm một đôi đũa bạc.
Khí lạnh quanh người Cảnh Nam Châu dần tan đi. Thấy người đối diện mắt hoe đỏ, y biết bản thân đã vô cớ nghi ngờ và khiến người ta tổn thương.
Ngay sau đó như chợt nhớ ra điều gì, y lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, chỉ bằng bàn tay, rồi đưa qua.
“Ngũ hoàng tử.”
Âm thanh lành lạnh truyền đến khiến Cơ Diệp Trần ngẩng đầu lên, bắt gặp bàn tay đang đưa chiếc hộp gỗ về phía mình, ánh mắt thoáng sửng sốt.
“Cho ta sao?”
Hắn giơ tay cẩn thận nhấc góc hộp, hơi dùng lực nhận lấy. Khi Cảnh Nam Châu thu tay lại, đầu ngón tay mảnh dài vô tình lướt qua đầu ngón tay hắn.
Toàn bộ chuyện khi nãy dường như bị Cơ Diệp Trần quên sạch. Trong mắt ánh lên nét vui mừng, đầu ngón tay nóng bừng.
Đây là trùng hợp sao?
Từng chút từng chút, Cơ Diệp Trần siết chặt đầu ngón tay, ngón cái chậm rãi vuốt ve nơi đầu ngón tay vừa chạm phải.
Cảnh Nam Châu thấy người trước mặt ngơ ngẩn, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ, giọng nói ôn hòa: “Không mở ra xem thử sao?”
Chiếc hộp bằng gỗ đàn, mặt trên khắc hoa văn chạm rỗng tinh xảo.
Mở hộp ra, bên trong là một món trang sức tóc bằng bạc, nằm yên tĩnh. Vài chiếc lá nhỏ được chế tác tinh tế, kèm theo hai sợi tua rua, giống hệt thứ y mang hôm qua.
Cơ Diệp Trần ngẩng đầu nhìn sang Cảnh Nam Châu, người kia hôm nay vẫn đeo một món tương tự, chỉ khác là không phải lá cây, mà là vài đóa hoa nhỏ đan xen quấn quanh nhau.
Cảnh Nam Châu bắt gặp ánh mắt của hắn, sợ hắn hiểu lầm, liền nhẹ giọng nói: “Đây là đồ mới mới.”
Chữ mới đơn giản ấy vang lên bên tai Cơ Diệp Trần như tiếng sấm, khiến lòng hắn vui mừng nhảy lên. Vậy tức là hắn và Cảnh Nam Châu có một đôi trang sức giống hệt nhau!
Khóe môi hắn không kìm được mà cong lên: “Đa tạ Vương gia.”
Giọng nói run nhẹ, nhỏ đến mức như gió thoảng, nhưng trong lòng lại sôi trào. Cho dù chỉ là một lần thăm dò, thì đây cũng là món đồ đầu tiên Cảnh Nam Châu tặng hắn.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên chiếc lá nhỏ kia, như đang chạm vào một sợi tóc của Cảnh Nam Châu. Sau đó hắn khép nắp hộp lại, bàn tay đặt lên mặt hộp, luyến tiếc không buông.
Suốt bữa cơm, tay hắn cứ lặng lẽ đặt lên chiếc hộp, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ một cái.
Cảnh Nam Châu nhìn thấy, trong lòng khẽ động.
Thì ra hắn thật sự rất thích.
Hóa ra là y đa nghi, nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là dáng vẻ trân trọng kia, như một sợi lông chim mềm mại khẽ lướt qua trái tim y.
Giọng điệu cũng vô thức trở nên ôn hòa hơn: “Chuyển vào phủ mới, người hầu có đủ không?”
Cơ Diệp Trần đang cắn một miếng thịt, nghe vậy liền đặt đũa xuống, nhai vài cái rồi nuốt.
“Trong phủ không có ai, chỉ mang theo Xương Ninh từ trong cung ra, người này theo ta từ nhỏ. Ta định ra chợ mua thêm vài người.”
Ánh mắt Cảnh Nam Châu khẽ trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Người mua ngoài chợ không an toàn.”
Người mua về thường chia làm hai loại, một là tự nguyện bán thân làm nô, hai là vì phạm tội mà bị giáng làm nô. Dù là loại nào, đối với một hoàng tử không được sủng ái như Cơ Diệp Trần hiện tại, đều không thích hợp. Nếu tương lai hắn được trọng dụng, thái tử và Đại hoàng tử đều sẽ tìm cách kéo về phe mình.
Người tạp loạn, sơ sẩy một chút là dễ để kẻ có dã tâm trà trộn vào. Nhưng Cơ Diệp Trần mới rời cung, không có nhân mạch, muốn tìm người tin cậy, cũng chỉ có thể đi chợ mua.
Những điều này, Cơ Diệp Trần tự nhiên hiểu rõ. Chỉ là…
Hắn trầm ngâm chớp mắt một cái, rồi mở miệng nói: “Nếu ta không chủ động mua, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ đủ cách để đưa người vào. Đến lúc đó phải đề phòng từng bước, còn phiền toái hơn. Chi bằng ta chủ động chọn trước, từ từ sàng lọc, biển rộng mò kim, ắt có người dùng được.”
Trong mắt Cảnh Nam Châu hiện lên vẻ tán thưởng. Người này đúng là càng tiếp xúc, càng khiến người ta ngạc nhiên. Vừa vặn, bên y cũng có vài người cần được an bài một cách danh chính ngôn thuận, xem thử người này sẽ phản ứng thế nào.
“Nếu ngươi yên tâm, bổn vương có vài người cũng đang cần sắp xếp.”
Ngón tay Cơ Diệp Trần khựng lại, rồi nhẹ nhàng gõ lên chiếc hộp gỗ nhỏ, trong mắt ánh lên ý cười. Như vậy có phải sau này bọn họ sẽ gặp nhau thường xuyên hơn không?
Điều mà hắn hao hết tâm tư vẫn chưa tìm ra lý do để tiếp cận, thì nay lại dễ dàng có được như thế.
“Vương gia chịu ra tay giúp đỡ, Diệp Trần vô cùng cảm kích.”
Cảnh Nam Châu nhìn thẳng vào mắt Cơ Diệp Trần, dường như muốn nhìn ra điều gì đó. Tuy là giúp hắn, nhưng thật ra cũng mang ý thăm dò và thử nghiệm. Với sự thông minh của người này, chắc chắn không thể không nhận ra, vậy mà lại chẳng hỏi gì, chỉ dứt khoát đồng ý.
Dù thật lòng hay giả ý, cũng khiến tâm trạng y tốt lên vài phần.
Y cầm lấy đôi đũa bạc, mỗi món đều nếm qua một chút, đặc biệt là món cá hạt thông, món nổi tiếng của Túy Tiên Lâu, ngoài giòn trong mềm, thịt cá tươi ngọt đầy nước.
Cơ Diệp Trần thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn y, chỉ cảm thấy mỗi cử chỉ của đối phương đều khiến lòng hắn vui vẻ, cảnh sắc trước mắt cũng trở nên đẹp đẽ.
Tháng sáu, trời nói mưa là mưa. Vừa nãy trời còn trong xanh, giờ đã bắt đầu mưa lất phất. Khi ấy vì muốn xua tan mùi hương trong phòng, cửa sổ đều đã mở rộng.
Giờ mưa bắt đầu rơi, từng giọt hắt vào khung cửa, bắn tung bọt nước vào trong phòng.
Cơ Diệp Trần giật mình, vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ. Hắn biết, vì vụ ám sát mấy năm trước, Cảnh Nam Châu đã mất nội lực, cánh tay cũng bị thương. Không chỉ không thể mang vật nặng, mà những ngày mưa ẩm, tay còn đau nhức khó chịu.
Đúng lúc đó, Cảnh Nam Châu đặt đũa xuống, bắt gặp ánh mắt Cơ Diệp Trần dừng lại trên tay mình. Ánh mắt kia lo lắng đến cẩn thận, khiến trong lòng y chợt lạnh đi một chút.
“Chuyện đã nhiều năm rồi, ta đã quen.”
Một câu nhẹ như gió thoảng, lại khiến Cơ Diệp Trần đau lòng đến tột cùng.
Cảnh Nam Châu không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ cho là người này cũng muốn dò hỏi về vết thương năm xưa. Những chuyện cũ, y không muốn nhắc lại nữa. Qua khung cửa sổ chạm rỗng, y nhìn ra ngoài, con phố ướt mưa nay đã trở nên tĩnh lặng.
Trời âm u, tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa, cánh tay từng bị thương cũng bắt đầu âm ỉ đau, khiến y bực bội.
“Ngũ hoàng tử, cơm cũng ăn rồi, ân tình cũng trả xong, bổn vương xin cáo từ.”
Giọng vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng nếu nghe kỹ, có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Nói xong, y đặt tay nhẹ lên bàn, đứng dậy. Đầu ngón tay khẽ búng, chỉnh lại vạt áo nhăn, từng động tác đều mang vẻ ung dung, tao nhã đến cực điểm.