Bầu trời tăm tối dần dần hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, cẩn thận nhuộm dần màn đêm u ám. Theo thời gian trôi qua, ánh sáng ngày một rõ hơn, mặt trời phá vỡ tầng mây, chiếu rọi khắp mặt đất.
Hoa Thanh Cung.
Mặt đất lát đá cẩm thạch trắng loang lổ như bàn cờ, đèn cung đình đặt rải rác theo hình trận thế. Trên xà nhà treo rèm lụa mỏng và màn châu, bên cạnh khói hương lượn lờ, trong phòng thoảng hương thơm dìu dịu.
Hoàng hậu mặc một thân cẩm phục đỏ rực, hoa bào thêu hình phượng bằng chỉ vàng hoàng lộng lẫy. Trên đầu là trâm vàng điểm châu, nghiêng người tựa trên giường nệm mềm.
Một cung nữ đứng bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát, một người khác đang quỳ dưới đất, cẩn thận sơn móng tay hồng nhạt cho hoàng hậu.
Lúc này, Thu Nguyệt từ ngoài điện bước vào, quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nương nương, hôm nay Nhiếp Chính Vương dẫn theo hai lão binh đến Hộ Bộ, xin làm chiếu thân*, ghi vào sổ sách.”
(Chm: Mình không biết dùng từ sao cho hợp tại không nhớ rõ lắm, nhưng đại loại thì nó được coi là dạng thông tin về bản thân các kiểu á.)
Hoàng hậu giật mình, mắt mở lớn: “Lão binh? Là những người sống sót sau trận chiến năm đó sao?”
Thu Nguyệt đứng dậy, ra hiệu cho những người khác lui xuống. Đợi đến khi tất cả cung nữ đã rời khỏi, cửa sổ cũng được đóng kín, nàng mới cất tiếng đáp: “Nương nương yên tâm, nô tỳ đã cho người điều tra, chỉ là hai binh lính bình thường, không thể biết chuyện năm đó.”
Hoàng hậu đưa tay đặt lên ngực, sắc mặt căng thẳng: “Hắn vẫn không chịu buông tha.”
Thu Nguyệt quỳ tiến lên, cầm lấy lọ sơn móng tay mà tiểu cung nữ vừa đặt sang một bên. Nàng nhẹ nhàng nâng tay hoàng hậu lên, vừa bắt đầu sơn móng, vừa nói nhỏ: “Nương nương cũng không cần quá lo lắng. Chuyện của hai mươi năm trước, muốn điều tra đâu có dễ dàng. Hơn nữa mọi việc năm đó đã xử lý sạch sẽ, không để lại dấu vết gì rồi.”
Tâm trạng hoảng loạn của Hoàng hậu nhờ mấy lời đó mà dần dịu xuống. Bà hỏi: “Thái tử dạo này thế nào rồi? Bổn cung bảo nó đi dựa vào Ngũ hoàng tử, nó có chịu không?”
Động tác của Thu Nguyệt hơi khựng lại. Nàng nhớ đến vẻ mặt kiêu căng khinh thường của Thái tử, cùng với câu nói khiến người ta khó chịu: “Bảo bổn cung đi lấy lòng hắn? Miễn bàn nữa.”
Tâm tư xoay chuyển, nàng lựa lời dễ nghe để nói trước: “Gần đây Thái tử chăm chỉ học hành, thường theo hoàng thượng xử lý chính sự. Hoàng thượng cũng khen ngợi Thái tử thông minh, nhanh nhạy đấy ạ.”
Hoàng hậu nghe vậy, nét mặt vui hẳn lên. Thu Nguyệt thấy vậy mới tiếp lời: “Còn về Ngũ hoàng tử, Thái tử bận việc triều chính nên vẫn chưa chủ động qua lại nhiều.”
Hoàng hậu khẽ thở dài, nhưng cũng không tức giận: “Vài hôm trước ta có để mắt tới một cô cháu gái bên nhà mẹ đẻ. Dáng dấp xinh đẹp, thân phận cũng đủ, liền đề cập với hoàng thượng một câu. Nhưng xem ra, với thái độ của hoàng thượng, thì chuyện hôn sự của Ngũ hoàng tử e là khó chen chân vào được.”
Thu Nguyệt vừa sơn xong một bàn tay, kiểm tra lại từng ngón, rồi mới đổi sang tay kia.
“Nương nương, hôn sự của Ngũ hoàng tử chúng ta chen vào không được, vậy còn Tam công chúa thì sao?”
Hoàng hậu nghe nàng nhắc, mới sực nhớ ra Ngũ hoàng tử còn có một người tỷ tỷ cùng mẹ. Trong mắt ánh lên vui mừng: “Vẫn là Thu Nguyệt ngươi thông minh.”
Thu Nguyệt mím môi cười khẽ: “Có thể san sẻ âu lo cho nương nương, là phúc phần của nô tỳ.”
Hoàng cung, sườn phía Bắc, điện Vỗ Vũ.
Cơ Diệp Trần đứng trước gương đồng, từ đầu đến chân đánh giá bản thân. Một thân áo đen khiến dáng người càng thêm nặng nề. Ánh mắt hắn lại lướt qua mấy bộ y phục treo trên bình phong, chỉ tay vào bộ màu trắng.
“Vẫn là mặc bộ kia đi. Bộ này màu sắc quá tối.”
Xương Ninh gượng gạo cười, bước chân có phần nặng nề. Hắn tháo bộ y phục Cơ Diệp Trần đang mặc, rồi lấy bộ trắng kia đưa lại, chính là bộ mà Cơ Diệp Trần đã mặc tới ba lần.
Xương Ninh thực sự không hiểu nổi, chỉ có bốn bộ y phục, mà điện hạ cứ thay đi thay lại mất cả nửa canh giờ. Xương Ninh âm thầm bóp bóp cánh tay tê dại, ngoài mặt vẫn cười mà khen: “Điện hạ mặc bộ này trông thanh thoát, vẻ ngoài tuấn tú, như tiên nhân giáng thế.”
Cơ Diệp Trần giang hai tay ra ngắm nghía, rồi lại khoanh tay hạ vạt áo: “Có phải bộ này hơi đơn điệu, không đủ chững chạc không? Hay là vẫn đổi lại đi?”
Xương Ninh lau mồ hôi trán bằng tay áo, rồi xắn tay áo lên, máy móc bước tới thay đồ.
Cơ Diệp Trần xoay người một vòng, dường như vẫn chưa hài lòng, ánh mắt lại dừng vào một bộ khác.
Xương Ninh thấy thế, vội vàng ngăn lại, nói: “Điện hạ, sắp tới giờ Tỵ rồi. Hoàng thượng chắc cũng sắp hạ triều, ngài chỉ đi tạ ơn thôi, e rằng không còn kịp nữa.”
Lúc này Cơ Diệp Trần mới thu ánh mắt về, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đành chịu bỏ qua.
Hắn vội vàng cùng Xương Ninh đến gặp hoàng thượng tạ ơn, rồi lại đến Hoa Dao Cung, quỳ ngoài cửa đại điện dập đầu, báo với mẫu phi rằng mình muốn ra ở riêng.
Đợi xử lý xong mọi chuyện, lúc rời khỏi cung, giờ Tỵ đã qua một nửa. Hắn phân phó Xương Ninh đi trước đến phủ, còn mình thì phi thân lên ngựa, giục roi đi gấp.
Trong lòng chỉ muốn sớm gặp được Cảnh Nam Châu, để có thể chuẩn bị mọi thứ thật tốt, chờ đợi y đến.
Tại phòng khách Túy Tiên Lâu.
Phòng không lớn, nhưng bài trí thanh nhã. Giữa phòng đặt một bộ bàn ghế gỗ lê vàng, trên tường treo tranh thủy mặc, bên cạnh là bàn đàn và bàn họa, đầy đủ giấy, mực, bút nghiên.
Lư hương trong phòng tỏa mùi thơm ngọt ngào, nhưng sợ Cảnh Nam Châu không thích, nên hắn liền dập hương, mở cửa sổ để gió thổi vào cho thoáng.
Kiểm tra mọi thứ không còn sơ sót, hắn mới ngồi xuống ghế, nghiêng người dựa vào bậu cửa, nhìn ra con phố sầm uất bên ngoài. Đôi mắt không rời khỏi đầu phố.
Cho đến khi xe ngựa phủ vương từ xa lăn bánh đến, ánh mắt Cơ Diệp Trần mới sáng lên. Xe ngựa dừng lại, Thương Củng xuống ngựa, đưa tay đỡ người bên trong.
Hôm nay, Cảnh Nam Châu vẫn mặc bạch y như cũ. Nhưng khác ở chỗ, cổ áo có thêu vân văn bằng chỉ tím, trên vai trái đeo một khấu cài bằng kim loại chạm rỗng, rũ xuống hai sợi xích bạc bắt chéo sang vai phải.
Dây xích va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, lay động lòng người.
Cảnh Nam Châu như cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt chạm nhau, xa xăm mà gắn bó.
Cơ Diệp Trần là người đầu tiên không chịu nổi, vành tai đỏ bừng, lập tức né tránh ánh mắt ấy. Hắn vô thức cắn môi dưới, ngón tay khẽ run.
Yêu nghiệt thật.
Chẳng mấy chốc, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang vọng lên "cộp, cộp, cộp" từng bước một, mà hắn không biết đó là tiếng bước chân, hay tiếng tim đập của chính mình.
Cảnh Nam Châu đẩy cửa bước vào, ánh mắt lướt qua hắn một cái, nhàn nhạt cất lời: “Ngũ hoàng tử, đợi lâu rồi.”
Cơ Diệp Trần khom người hành lễ: “Vương gia.”
Hắn giơ tay mời đối phương ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Thương Củng đã đóng cửa phòng, cũng không có ý muốn vào. Trong lòng chợt nhận ra trong phòng giờ chỉ còn hai người bọn họ, không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn vài phần.
“Không dọn rượu, chỉ pha trà thôi. Năm nay có trà mới, Bích Loa Xuân, mời Vương gia nếm thử.”
Cảnh Nam Châu cúi mắt nhìn, đầu ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Chén trà ngọc biếc nằm gọn trong tay y, khiến người ta vô cớ cảm thấy động lòng.
Y đưa tay nhận lấy, chạm môi vào vành ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Cơ Diệp Trần lặng lẽ nhìn đôi môi nhạt màu kia, bị nước trà thấm ướt, trên môi còn đọng lại vệt nước mỏng, khiến đôi môi vốn thanh lãnh lại trở nên mị hoặc vài phần. Yết hầu hắn đột nhiên ngứa ngáy, cổ họng khẽ động.
Hắn vội vàng dời ánh mắt đi, cầm lấy một ly trà khác để che giấu biểu cảm trong đáy mắt, lại dùng tay áo rộng che thêm một chút.
Đúng lúc đó, tiểu nhị bước vào mang đồ ăn lên. Cơ Diệp Trần liền mượn cớ điều chỉnh tư thế ngồi, đôi mắt cố định trên các món ăn, không dám ngẩng đầu lên. Trong lòng có chút hối hận xen lẫn bối rối.
Chẳng lẽ mình đã thích người ta đến mức này sao? Chỉ vừa nhìn thôi mà…