Cơ Diệp Trần cũng chẳng màng nguyên nhân là gì, dù sao cơ hội được tiếp cận y cũng chẳng có nhiều, nên hắn không muốn lãng phí lần này.

Đôi mắt khẽ lay động, hắn mở miệng nói: “Coi như để tạ ơn, Diệp Trần muốn mời Vương gia dùng bữa.”

Cảnh Nam Châu đứng thẳng, hai tay để sau lưng, nét mặt bình thản: “Không cần.”

“Như vậy sao được, làm người phải biết tri ân báo đáp.”

Trời tháng sáu, nắng gắt chói chang, đứng lâu càng cảm thấy oi bức, giọng điệu y cũng mang theo vài phần bực bội: “Bổn vương đã nói là không cần.”

Cơ Diệp Trần ngẩng đầu nhìn y, cân nhắc lời nói. Nếu cứng rắn không được, vậy thì mềm mỏng một chút.

Hắn cố ý hạ giọng, mềm mại như có chút nũng nịu, mang theo âm mũi nhẹ: “Vương gia, chịu ân không báo, lòng ta sẽ không yên, đêm ngủ cũng chẳng an. Xin Vương gia làm người tốt cho trót.”

Hắn nở một nụ cười dịu dàng, lặng lẽ chờ đợi. Nhưng rồi nụ cười dần ảm đạm, giọng cũng nhỏ dần. Vẫn còn muốn vùng vẫy thêm chút nữa, móng tay siết vào lòng bàn tay, tự ép ra vài phần vẻ đáng thương.

“Vương gia không nói gì, ta coi như là đồng ý. Vậy trưa mai gặp ở Túy Tiên Lâu.”

Nói xong, trái tim hắn như bị treo lơ lửng, hai tay giấu trong tay áo, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo bên trong.

Cảnh Nam Châu rũ mắt nhìn hắn. Trên gương mặt kia mang theo vài phần dè dặt, đuôi mắt hơi ửng đỏ, cánh môi khẽ mím, ánh mắt lam nhạt chan hòa, trông đến cực điểm ủy khuất.

Cuối cùng y cũng mở miệng, giọng nhàn nhạt: “Được.”

Một câu nói đơn giản, khiến trái tim như đang treo lơ lửng của Cơ Diệp Trần rơi “rầm” xuống đất.

Khóe môi hắn không kìm được mà cong lên, lại cong thêm chút nữa, đến cuối cùng là cười tươi như hoa nở.

Đợi đến khi xe ngựa của Cảnh Nam Châu đi xa, Cơ Diệp Trần bất ngờ tung người lên ngựa, nắm chặt dây cương, phi thẳng về phía cổng thành gần nhất.

“Giá!”

Ngựa dưới thân như cũng vui vẻ theo chủ, phi nhanh như gió trên quan đạo, cuốn theo một làn bụi đất.

Người cưỡi ngựa kia, khoé môi vẫn nhếch cao, trong mắt tràn ngập vui sướng: quả nhiên có hiệu quả! Thì ra Cảnh Nam Châu thích kiểu này!

Nhưng con ngựa chạy được bao lâu? Nếu nó biết nói chắc đã sớm mắng ầm lên.

Không buồn phí lời, nó đột ngột nhấc vó trước lên, sau tung vó sau, định ném người phía trên xuống.

Thở hổn hển liên tục, thở mạnh phì phò, sau một hồi giãy giụa mà người kia vẫn vững vàng ngồi trên lưng nó. Cuối cùng, bốn vó duỗi thẳng, nó nằm bẹp xuống đất, không thèm nhúc nhích nữa.

Cơ Diệp Trần không ngờ ngựa lại đột nhiên nằm lăn ra, không kịp đề phòng, chỉ có thể lăn một vòng trên đất để tránh bị đè trúng, tránh khỏi kết cục bi thảm mất mạng vì bị ngựa đè.

Hắn ngồi trên mặt đất, người đầy bụi đất, tóc tai rối tung, bộ dạng nhếch nhác, vậy mà vẫn cười rạng rỡ.

Một nén nhang sau, Cơ Diệp Trần phủi bụi bùn trên người, ngồi xổm xuống trước mặt con ngựa.

“Nghỉ đủ rồi hả? Nghỉ rồi thì dậy đi, còn phải về nữa.”

Con ngựa vẫn nằm yên, chẳng thèm động đậy.

Cơ Diệp Trần tặc lưỡi một tiếng, rồi vỗ mạnh một cái lên bụng ngựa.

Bỗng một tiếng hí dài vang lên, con ngựa bật dậy khỏi mặt đất, không buồn dừng lại, tung vó chạy thẳng về phía trước.

Cơ Diệp Trần sững sờ, nửa khóc nửa cười: Hắn đây là bị một con ngựa chơi đùa sao?

Mũi chân vừa điểm đất, hắn liền thi triển khinh công đuổi theo.

Lúc này, Cảnh Nam Châu đang ngồi trong sân viện.

Hơi thở trên người y không hề che giấu, áp lực quanh thân khiến ảnh vệ ẩn nấp trong bóng tối cũng khó chịu đến cực điểm, từng người một lặng lẽ rút lui về phía sau.

Ngón tay thon dài nhè nhẹ nâng một chén trà, nhưng thật lâu vẫn chưa uống lấy một ngụm.

Hôm nay không biết vì sao y lại đáp ứng lời mời của Ngũ hoàng tử. Đến Hộ Bộ xác thực là để giúp hắn, không chỉ vì Lục thúc, chính bản thân y cũng có tư tâm, ban ân cho hắn, sau này có thể dùng.

Huống hồ, người kia cũng từng ra trận giết địch, bảo vệ biên cương.

Không bàn chuyện lợi ích, chỉ riêng công lao họ đã lập nên, bảo vệ thái bình thịnh thế hôm nay, đã xứng đáng được tôn trọng. Diêm Triết là cái thá gì mà dám tùy tiện gây khó dễ?

Chỉ là sau khi trở về, bóng hình với đôi mắt xanh nhạt, đuôi mắt ửng hồng ấy cứ quẩn quanh trong đầu y, không tài nào xua được.

Ánh mắt mà Ngũ hoàng tử nhìn y, có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào.

Y giơ tay chạm vào món đồ trang sức gắn sau tai, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tháo nó ra, đưa lên tay nhìn kỹ.

Chỉ là vài mảnh lá cây xếp lại với nhau, phía dưới rủ xuống hai chùm tua rua nhỏ, chẳng có gì đặc biệt.

“Thật sự thích đến thế sao?”

Cốc Hướng Diễm từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống, tà áo hồng nhạt tầng tầng lớp lớp tung bay, khiến cả sân đầy hoa sen cũng trong khoảnh khắc như mất hết vẻ đẹp.

Trên mặt là nụ cười như gió xuân, hắn hỏi đầy hứng thú: “Ngươi đây là đang tương tư à?”

Ánh mắt Cảnh Nam Châu hơi trầm xuống, liếc hắn một cái. Vật trang sức trong tay được đặt lên bàn, tay khẽ lật, giữa ngón trỏ và ngón giữa đã kẹp lấy một cây ngân châm mảnh.

Cốc Hướng Diễm thấy thế thì nụ cười cũng lập tức tắt ngấm, ngoan ngoãn ngồi xuống một bên:

“À, ta thấy Ôn Trúc đến, ngươi giúp ta che chắn một chút.”

Cảnh Nam Châu nghe đến cái tên Ôn Trúc, ánh mắt khẽ lóe. Thiếu cốc chủ Thiên Y Cốc, thiên tài y thuật, tính tình trầm mặc ít nói, hắn tới đây làm gì?

Ánh mắt không rõ cảm xúc liếc sang Cốc Hướng Diễm, thấy hắn co rụt vai lại, vẻ mặt đầy khẩn cầu, liền khẽ bật cười một tiếng: “Ngươi bỏ trốn khỏi hôn sự?”

Khuôn mặt tuấn tú của Cốc Hướng Diễm xụ xuống, đến cả ấn ký hoa sen giữa trán cũng mất đi vài phần linh khí.

Hắn căm phẫn nói: “Chính là hắn! Phụ thân đem cả Thiên Y Cốc truyền cho hắn, ta không ý kiến, vì y thuật của hắn hơn ta. Nhưng bây giờ ông ấy lại muốn đem đứa con trai duy nhất là ta gả cho hắn! Không phải cưới, mà là gả đấy!”

“Gả rồi thì phải bị trói buộc bởi lễ nghi quy củ, mà ta còn biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, lam nhan mềm mại như nước...”

Cảnh Nam Châu ngẩng đầu liếc hắn một cái, đúng lúc nhìn thấy một nam tử đứng trên tường, đang nhìn về phía bên này, ánh mắt lạnh lẽo như gió tuyết, hiển nhiên là đã nghe thấy lời nói ban nãy của Cốc Hướng Diễm.

Xung quanh nam tử kia có vài ám vệ đang cản đường, không cho hắn tiến vào.

Thương Minh cũng đứng bên cạnh, tay đặt lên chuôi đao, sẵn sàng hành động. Nếu không phải từng gặp hắn một lần ở Thiên Y Cốc, e rằng hôm nay cũng không dễ dàng cho hắn vào vương phủ.

Thấy ánh mắt Vương gia ra hiệu, Thương Minh yên lặng thu đao, phất tay lui ám vệ, thân hình chớp động, ẩn mình vào bóng tối.

Ôn Trúc lặng lẽ đáp xuống đất, hành lễ, từng cử chỉ đều toát lên vài phần kiêu ngạo.

Cảnh Nam Châu hơi gật đầu, xem như chào hỏi. Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng Cốc Hướng Diễm đang lảm nhảm về hồng nhan, giờ đã nói đến cả tư thế.

Y cúi đầu nhìn tên kia một cái, thấy hắn còn đang đắm chìm trong mộng tưởng, hoàn toàn không nhận ra có người đã đến gần.

Dù sao đây cũng là việc nhà của Thiên Y Cốc, y không tiện can thiệp. Thế là liền xoay người đi về phía cửa viện.

Lúc sắp đi ngang qua Ôn Trúc, Cảnh Nam Châu dừng lại, liếc hắn một cái. Giọng nói nhàn nhạt như băng tuyết lướt qua tai: “Thiên Y Cốc từng có ân với bổn vương. Nhưng Ôn công tử thì không.”

Khí thế mạnh mẽ đột ngột ập đến khiến Ôn Trúc chấn động, vội vàng xoay người hành lễ nhận lỗi: “Thất lễ, xin được thứ lỗi.”

“Không có lần sau.” Cảnh Nam Châu nhẹ nhàng cất bước, giọng điệu lại trở về đạm nhiên, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiếng lảm nhảm của Cốc Hướng Diễm chợt im bặt. Âm thanh quen thuộc ấy…

Cổ Cốc Hướng Diễm cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

“A——!!!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp vương phủ.

“Cảnh Nam Châu! Ngươi với ta còn là huynh đệ hay không?! Ngươi... ngươi vong ân phụ nghĩa!!!”

Cảnh Nam Châu hoàn toàn không để tâm đến tiếng oán trách phía sau, nhấc chân rời khỏi sân viện.

Vừa lúc đó, Thương Củng từ bên ngoài bước nhanh vào: “Vương gia, mật thám vừa truyền tin, ở trấn Thường Sơn, địa phận Di Châu, xuất hiện số lượng lớn bạo dân. Đã nổ ra hai lần xung đột, mấy vị tri huyện địa phương liên thủ tổ chức trấn áp.”

Bước chân Cảnh Nam Châu khựng lại: “Sao lại ra nông nỗi đó?”

“Cụ thể thì chưa rõ, nhưng nông dân xưa nay vốn thật thà, chất phác. Nếu không phải bị bức đến đường cùng, cũng sẽ không dễ dàng khởi đầu xung đột với quan phủ.”

Bạo dân, nếu đã có cơm ăn áo mặc, ai lại nguyện ý làm bạo dân? Vấn đề dân sinh, suy cho cùng cũng chỉ là mấy việc ruộng tốt, tô thuế và công bằng.

Mắt phượng của Cảnh Nam Châu hẹp dài, ánh nhìn lạnh buốt lan ra: “Đi tra cho rõ.”

“Vâng!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play