Diêm Triết thấy vậy, liền trao đổi ánh mắt với một thuộc hạ bên cạnh, ra hiệu cho hắn thay đổi danh sách. Ngũ hoàng tử từ trước đến nay vốn không được sủng ái, được phong tướng quân cũng chỉ là một chức quan tứ phẩm nhỏ nhoi.
Ban đầu vốn định làm qua loa cho xong, trong danh sách phủ đệ được chọn đều là những nơi xa xôi hẻo lánh, hoặc đã xuống cấp nhiều năm, chẳng ra dáng một tòa nhà gì. Đem mấy cái này lừa gạt Ngũ hoàng tử vẫn được, nếu chuyện đến tai hoàng thượng, hắn vẫn còn có thể tìm cách đối phó. Có điều, nếu để Nhiếp Chính Vương tận mắt nhìn thấy thì lại không dễ giải thích rồi.
“Vương gia, Điện hạ, xin dừng bước. Thần đã sai người đi lấy danh sách khác, mời hai vị ngồi. Người đâu, dâng trà!”
Người hầu bên cạnh cũng rất tinh ý, lập tức rời đi, chọn lại một bản danh sách khác có vẻ hợp lý hơn, mang đến cùng với trà nóng và một mâm trái cây.
Cơ Diệp Trần tiện tay lật xem danh sách, trên đó còn có sơ đồ nhà cửa được vẽ lại, mô tả tường tận vị trí địa lý, tình trạng chung, niên đại, diện tích, cùng phong cảnh xung quanh. Mỗi mục đều khiến hắn không khỏi kinh ngạc và cảm thán.
Chỉ là người khiến lòng hắn xao động lại đang ngồi ngay bên cạnh, khiến tâm trí hắn mãi chẳng yên. Mỗi lần lật qua hai trang, hắn lại không nhịn được mà liếc nhìn người kia bằng khóe mắt. Hơi thở lạnh lẽo nhưng thanh nhã kia không ngừng len lỏi vào không khí, quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
Cảnh Nam Châu hơi nghiêng người về phía Cơ Diệp Trần, khoảng cách vừa đủ để nhìn rõ danh sách, liền dừng lại. Y ngẩng đầu liếc qua Diêm Triết, rồi lại cụp mắt nhìn xuống danh sách. Chỉ một cái liếc mắt đó đã khiến mồ hôi lạnh trên trán Diêm Triết tuôn ra.
Mà Cơ Diệp Trần cũng ngẩn người, thậm chí còn nghĩ: nếu lúc nãy hắn đặt danh sách ngay trước ngực mình, không biết người kia có tiến lại gần hơn chút nữa hay không.
Thất sách rồi.
Hai người ngồi hai bên ghế, ở giữa là một bàn trà. Để có thể nhìn rõ tập bản vẽ, Cảnh Nam Châu phải nghiêng hẳn người qua, ngồi như vậy lâu, phần eo vốn đã không khoẻ lại càng thêm đau nhức rõ rệt.
Y hơi nhíu mày, động tác ấy bị Cơ Diệp Trần thu hết vào mắt. Ánh mắt hắn lướt qua thân hình Cảnh Nam Châu, rồi đưa tập danh sách dịch về phía y một chút.
Cảnh Nam Châu ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, liền thuận thế ngồi thẳng người dậy. Chưa kịp nhìn lại bản danh sách thì đã cảm nhận được Cơ Diệp Trần đột nhiên nghiêng tới, hơi thở nóng hổi phả nhẹ bên sườn mặt.
Sắc mặt y lạnh đi vài phần, nhưng cúi xuống lại thấy người kia đang chăm chú nhìn vào danh sách, vẻ mặt nghiêm túc, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên trang giấy. Nhìn kỹ thì hình như đang so sánh vị trí các phủ đệ.
Có lẽ là do y đã suy nghĩ quá nhiều.
Cảnh Nam Châu không hề thấy khoé môi Cơ Diệp Trần đang lộ ra một ý cười thỏa mãn.
Y thu hồi ánh mắt, liếc nhìn qua mấy chỗ, thông tin trong đầu nhanh chóng rà soát lại, rồi kết hợp với tình hình thực tế, giơ tay chỉ vào vài vị trí trên bản vẽ.
“Vài nơi này không tồi, Ngũ hoàng tử có thể xem thử.”
Ánh mắt Cơ Diệp Trần dừng lại nơi ngón tay thon dài kia, lòng bàn tay trắng mịn, móng tay bóng loáng, hắn liền không nhịn được khẽ ngoắc ngón tay một cái.
Cảnh Nam Châu thấy hắn thất thần, liền nhíu mi, gập ngón tay lại rồi gõ nhẹ hai cái lên danh sách.
Cơ Diệp Trần bừng tỉnh, liền lấy ra mấy vị trí mà Cảnh Nam Châu vừa chọn, đặc biệt đánh dấu lại.
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên. Trong đó có một chỗ nằm ngay phố Đông, sát bên phủ Nhiếp Chính Vương, lại vừa mới xây không lâu, không cần sửa sang gì, có thể dọn vào ở ngay.
“Chọn nơi này đi.”
Diêm Triết nhìn tòa nhà ấy, sắc mặt lập tức khó coi. Nơi đó vốn là phủ đệ được xây cho con rể hắn, Thái tử từng hứa sẽ triệu hồi con rể về kinh, ban phủ và thăng chức.
Chỉ là dưới ánh mắt dõi theo của Nhiếp Chính Vương, hắn chỉ có thể nuốt cục tức xuống, cười gượng: “Nếu Điện hạ đã chọn xong, thần sẽ lập tức sai người lo liệu.”
Trong lòng hắn đang tính toán xem làm sao có thể đổi lại tòa nhà ấy, thì chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của Nhiếp Chính Vương vang lên: “Chỉ là làm vài thủ tục, Diêm đại nhân tự mình đi là được. Bản vương và Ngũ hoàng tử sẽ chờ ở đây.”
Vừa nói, y nghiêng người, rút từ trong tay áo ra khế đất: “Khế đất này, Ngũ hoàng tử nhận lấy đi.”
Diêm Triết nghẹn lời, sắc mặt đen lại nhưng không thể làm gì khác, chỉ đành cười gượng rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Cơ Diệp Trần vô thức dõi theo bàn tay trắng trẻo kia, ngẩng đầu thấy được sườn mặt tuấn tú của y. Sau tai còn có sợi tua nhỏ của món trang sức đang đong đưa.
Ánh mắt hắn rốt cuộc không thể rời đi, lòng cũng theo từng nhịp đung đưa của tua kia mà dao động.
Cảnh Nam Châu nhét khế đất vào tay Cơ Diệp Trần, vừa ngẩng lên đã thấy hắn đang chăm chú nhìn vào món trang sức sau tóc mình. Ban đầu cũng không định để ý, nhưng thấy ánh mắt ấy quá mức chuyên chú, y không hiểu vì sao lại thuận miệng hỏi một câu.
“Ngũ hoàng tử là thật sự thích sao?”
“Thích.”
Cảnh Nam Châu thoáng sửng sốt, vốn tưởng hắn sẽ không trả lời, không ngờ lại đáp thật lòng. Chỉ là hai chữ đơn giản ấy, qua miệng hắn lại trở nên dịu dàng quyến luyến, rót vào tai như gió xuân, khiến tay cầm chén trà của y cũng bất giác siết chặt.
Trong đầu Cơ Diệp Trần nhất thời hiện ra những hình ảnh khó diễn tả. Vừa nghe thấy giọng nói ấy, hắn gần như phản xạ có điều kiện mà đáp lại. Nói xong mới kịp nhận ra bản thân đã thốt ra điều gì. Thế nhưng hắn không hề giải thích, chỉ chăm chú nhìn người kia, nghiêm túc bổ sung một câu: “Thật sự thích.”
Vừa dứt lời, hắn khẽ vươn tay, nhanh như chớp lướt nhẹ qua món trang sức trên tóc Cảnh Nam Châu. Ngay khi đối phương chưa kịp phản ứng, hắn đã rụt tay về, ung dung bưng chén trà, cúi đầu nhấp một ngụm, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khí áp quanh thân Cảnh Nam Châu chợt hạ xuống, đầu ngón tay hiện ra ánh ngân châm mờ nhạt, cuối cùng lại thu vào tay áo.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, không ai nói thêm lời nào.
Lúc này Thương Củng dẫn hai lão nhân ngoài sáu mươi tuổi bước vào. Cả hai người đều tóc tai rối bù, một người còn bị tật ở chân, phải dìu nhau đứng sau lưng Thương Củng.
Thấy Cơ Diệp Trần ở đó, Thương Củng dường như cũng không lấy làm ngạc nhiên, vội cúi người hành lễ: “Tham kiến Ngũ hoàng tử.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Vương gia nhà mình, thấy ánh mắt lạnh lẽo kia, không khỏi rùng mình một cái, vai cũng hạ thấp xuống. Ánh mắt lại lướt qua thân thể Cơ Diệp Trần, sau cùng cúi đầu thật thấp, cung kính bẩm báo: “Vương gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Lúc này Cơ Diệp Trần không còn tâm trạng để chú ý chuyện khác. Từ khoảnh khắc hắn khẽ chạm vào món trang sức kia, thái độ của Cảnh Nam Châu đã lạnh nhạt thấy rõ, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một tia sát khí khó nhận ra.
Hắn như thể đã chạm phải giới hạn nào đó.
Cảnh Nam Châu chậm rãi uống hết ngụm trà cuối cùng, đặt chén xuống bàn rồi đứng dậy, động tác ưu nhã mà thong thả.
“Ngũ hoàng tử, cáo từ.”
Cơ Diệp Trần vội đứng dậy đáp lễ, trong mắt lại lộ ra vẻ không nỡ. Người cứ như vậy rời đi, lần sau chưa chắc còn có cơ hội gặp lại.
Nhưng phủ đệ này hắn nhất định không thể buông tay. Nếu giờ không giữ được, e rằng sẽ bị Diêm Triết giở trò, còn khiến Cảnh Nam Châu hiểu lầm hắn chỉ là một quân cờ, mặc kệ bị đẩy đi đâu.
Đúng lúc Diêm Triết cũng mang khế ước trở lại, Cơ Diệp Trần lập tức tiến lên, nhận lấy, cẩn thận kiểm tra nội dung cùng ấn tín. Thấy không có vấn đề, hắn liền cất khế đất vào ngực, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Đến nơi, đã thấy người kia bước lên xe ngựa, hắn vội vàng gọi lớn: “Vương gia, xin dừng bước!”
Cảnh Nam Châu quay đầu lại, đứng trên xe ngựa cao cao nhìn xuống, ánh mắt trầm xuống vài phần khi thấy Cơ Diệp Trần bước nhanh tới.
“Không biết Ngũ hoàng tử còn có chuyện gì?”
Cơ Diệp Trần dừng lại trước xe ngựa, cung kính hành lễ: “Hôm nay, đa tạ Vương gia.”
Đời trước, hắn cũng từng trải qua chuyện này. Khi đó tuổi trẻ bồng bột, làm ầm ĩ một trận, chọc đến tai hoàng thượng, cuối cùng hắn bị mắng ngược lại.
Cảnh Nam Châu ngoài ý muốn liếc nhìn hắn một cái, thật không ngờ hắn lại biết những chuyện đó. Xem ra Lục thúc đã đánh giá thấp hắn rồi, người này đâu giống một kẻ ngây ngô nơi quan trường.
Thái độ của y cũng theo đó mà mềm xuống đôi chút: “Không cần đa lễ, ta chỉ làm theo lời Lục tướng quân, thay ông ấy chăm sóc ngươi mà thôi.”