Chiều hôm ấy, bầu trời như một mảnh lụa xanh ngát bị màn đêm thăm thẳm chầm chậm nuốt chửng, thiên địa dần đặc quánh sắc tối, không còn lấy một tia sáng.
Trong cung, gần đến lúc giao canh giờ hạ, ngoài điện Dưỡng Di có mấy tên cấm quân thi thoảng lại cất tiếng nhắc nhở, ý muốn người trong nội thất nên sớm hồi cung.
Tiêu Khinh Vũ cũng đã có định rời đi.
Võ Lăng Hoắc đứng bên, ánh mắt quyến luyến chẳng rời, tay nắm lấy tay nàng, ngón cái nhè nhẹ vuốt trên mu bàn tay, giọng nói như nước chảy bên suối khe, mang theo đôi phần nũng nịu lẫn mong chờ: “Vũ tỷ tỷ có rảnh, nhớ vào cung bồi trẫm.”
“Ân.”
Nàng mỉm cười nhẹ đáp, khóe môi cong lên một thoáng, song ánh mắt lại lóe qua một tia bất đắc dĩ khó giấu.
Ra khỏi điện Dưỡng Di, San Hô theo sau nàng một tấc không rời. Tuy trong lòng đầy rẫy nghi hoặc, nhưng vì còn ở trong cung nên không dám mở miệng nhiều lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT