Nghe lời nói này, trong nháy mắt Hoắc Nghiễn Trưng đã lập tức hiểu rõ về cái chuyện bẩn thỉu như thế này ở bên trong hậu cung.
“Chủ tử của Ngọc Phù Cung là ai?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
“Là Khang tần.” Thanh Dương trả lời.
Hoắc Nghiễn Trưng không có một chút ấn tượng nào, chân mày hắn nhíu chặt lại, Thanh Dương tiếp tục giải thích: “Vốn dĩ là tỳ nữ ở bên cạnh Tiêu Huệ phi được dẫn vào trong cung.”
“Báo cho Hoàng hậu qua đó, truyền thái y đi! Bổn vương sẽ đến ngay lập tức!” Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì Thanh Dương đã vội vã rời đi.
Hắn lại quay vào trong điện một chuyến, chủ yếu là muốn nói với Mục Đào Đào một tiếng, đã chờ đợi cả một đêm còn chưa uống được trà ngọt, lúc quay về thì hắn thấy Tề ma ma cũng đã mang cái chén đến rồi. Mục Đào Đào đang trông ngóng ngồi trên xích đu ngẩng đầu nhìn bà ta, gương mặt tràn ngập sự mong đợi trà ngọt sắp được uống, làm cho hắn xuất hiện vẻ chột dạ hiếm thấy.
“Đào Đào, hoàng thúc có việc phải vội đi trước, nàng cứ đi ngủ trước đi, chờ ta quay lại sẽ làm thêm cho nàng có được không?” Lời nói của Hoắc Nghiễn Trưng vô cùng dịu dàng, Tề ma ma và Thái hoàng thái phi đều bị lạnh run lên một cái, có phần thấm người.
Bây giờ Mục Đào Đào đã không còn buồn ngủ nữa, có muốn ngủ cũng không ngủ được rồi. Hơn nữa Hoắc Nghiễn Trưng đi rồi, nàng cũng không biết khi nào hắn mới quay trở lại, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Ta có thể đi theo người được không?”
Thái hoàng thái phi có phần hơi sửng sốt, ánh mắt quét lên trên hai người bọn họ, Hoắc Nghiễn Trưng chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý yêu cầu của nàng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT