Mục Đào Đào nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Hoắc Nghiễn Trưng, gật đầu: “Ừm.”
Tuy bề ngoài nàng tỏ vẻ không sợ hãi, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy ống tay áo chưa từng thả lỏng ra, Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày: “Trước hết cứ đưa nàng về đã, có được không?”
Nàng cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, lại lắc đầu.
“Không về sao?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mục Đào Đào trả lời: “Ta chờ người.”
Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy ba chữ này thì hơi bối rối một chút, trong đầu như có sợi dây đàn rung lên một tiếng, không ngừng ngân vang.
“Được.”
Ánh nến bên trong điện cứ chập chờn, tiếng phạt trượng bên ngoài liên tục vang lên, không biết được bao lâu, có một nội thị vào bẩm báo rằng Khang tần đã tắt thở rồi.
Hoắc Nghiễn Trưng hơi ngước lên nhìn phản ứng của Hoắc Vân Kỳ, thấy Hoắc Vân Kỳ cũng đang nhìn lại, hai người nhìn nhau. Hoắc Vân Kỳ hơi né tránh ánh mắt của hắn. Hoắc Nghiễn Trưng hừ lạnh: “Ném ra bãi tha ma.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play