Phù Liễm thấy Hoắc Vân Kỳ trong bộ dạng này, cảm thấy rất thất vọng, nhưng gương mặt vẫn không có biểu hiện gì khiến người khác không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.
“Lời nói của bệ hạ khiến nô tài cảm thấy rất sợ hãi. Cũng xin bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể!”
Ông ta vừa nói vừa khom người cúi đầu, Hoắc Vân Kỳ nhìn dáng vẻ cung kính không mắc chút lỗi sai dù là nhỏ nhất của ông ta, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Hắn ta xoay người chậm rãi tới trước mặt của Phù Liễm, trong mắt ngập tràn ý lạnh thấu xương.
Hắn ta nhìn Phù Liễm nhưng ông ta cũng không hề nao núng, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt Hoắc Vân Kỳ.
Đôi bên giằng co một lát, Phù Liễm lui về sau một bước, biểu cảm trên gương mặt vẫn giữ nguyên, Hoắc Vân Kỳ nhếch mép cười lạnh một tiếng: “Tổng quản, dáng vẻ sợ hãi của ngươi trông như thế nào? Cho đến bây giờ trẫm cũng chưa từng thấy qua.”
Phù Liễm nói: “Nô tài sợ hãi ở trong lòng, nếu nô tài có vẻ mặt nơm nớp lo sợ, e rằng làm mất thể diện của bệ hạ trước quan lại triều đình và các thành viên trong hoàng tộc, như vậy tội của nô tài mới là không thể tha thứ.”
Hoắc Vân Kỳ nghe ông ta nói như vậy, khựng lại một lát, chợt cười to, đưa tay vỗ vỗ vai Phù Liễm liên tục nói: “Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tổng quản đúng là đã suy nghĩ giúp trẫm như vậy.”
Phù Liễm đứng yên, mặc Hoắc Vân Kỳ tùy ý vỗ mạnh bao nhiêu thì ông ta vẫn đứng vững, không nhúc nhích: “Nô tài được Tiên đế căn dặn phải hầu hạ bệ hạ thật tốt, đương nhiên là nô tài sẽ tận tâm tận lực mọi chuyện.”
Hoắc Vân Kỳ nhíu mày: “Ngươi thật sự làm như vậy sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play