“Mấy cậu không phải không thích tham gia mấy hoạt động tập thể như này sao?”

Trong một căn phòng ở quán bar, Thịnh Lâm với khuôn mặt tuấn tú khó giấu vẻ cảnh giác và phòng bị, nhìn mấy người bạn thân từ nhỏ cùng lớn lên với mình.

Diệp Vân Mộc và Thẩm Hoài không nói gì.

Khóe môi Chu Hưng Dật khẽ cong, “Chúng ta đều là học sinh lớp mười hai rồi, dù sao đây cũng là lần đi chơi thu cuối cùng ở Lan Cao, nếu vẫn không tham gia thì không hay lắm.”

Lời nói này thốt ra từ miệng Chu Hưng Dật, người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn phóng túng, không theo quy củ, thật sự nghe rất khó chịu.

Mặt Thịnh Lâm ánh lên vẻ lạnh lẽo, không kìm được cười nhạo, “Cậu không thấy lời cậu nói giả dối lắm sao?”

"Có sao?" Chu Hưng Dật buông tay, có chút phiền muộn, “Nhưng A Lâm, tôi vốn dĩ có tư cách tham gia chuyến đi chơi thu này mà, đúng không?”

Thịnh Lâm cười lạnh, “Cậu dám nói cậu không phải vì Oái Oái!”

Sao hai năm trước không thấy bọn họ tham gia mấy cái trò chơi thu, chơi xuân vớ vẩn này?

Sao lại cố tình năm nay ai cũng muốn đi?

Lời hắn nói giống như một nhát đâm, hoàn toàn chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh bao phủ bên ngoài. Những người hầu đang đứng gác ngoài cửa rụt cổ lại nhưng lại không kìm được dựng tai lên nghe ngóng.

Liếc mắt nhìn những người hầu trong phòng, Chu Hưng Dật cau mày, ra hiệu cho họ rời khỏi phòng.

"Tôi không dám," Chu Hưng Dật đặt ly xuống, cười như không cười, “Nhưng thì sao chứ? A Lâm, cậu hiện tại lấy lập trường gì để nói với tôi những điều này đây?”

“Với thân phận của một kẻ theo đuổi khác?”

Vẻ lạnh lẽo trên mặt Thịnh Lâm bỗng nhiên bùng lên, hắn đột ngột đứng dậy khỏi sofa, nắm chặt cổ áo đối phương. Không khí giữa hai người căng như dây đàn.

Thấy hai người bạn thân sắp đánh nhau, Diệp Vân Mộc cau mày, lập tức đứng dậy định tách hai người ra. Trên khuôn mặt hiền hòa hiếm khi lộ ra vẻ tàn khốc, “A Lâm, buông ra.”

Thịnh Lâm nắm chặt tay đối phương, mặt đầy giận dữ, không muốn buông. Diệp Vân Mộc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quay người gọi Thẩm Hoài, “A Hoài cậu lại đây giúp một tay, tới tách bọn họ ra.”

Thẩm Hoài lại không động đậy, chỉ lạnh mặt nhìn ba người bạn thân đang giằng co với nhau, nhàn nhạt phun ra mấy chữ, “Cứ để bọn họ đánh đi, ai thắng thì đưa người đó đến trước mặt bạn học Minh.”

Hắn chậm rãi đặt ly rượu xuống, khuôn mặt tuấn tú vốn thanh lãnh từ trước đến nay lộ ra nụ cười như có như không, “Đến lúc đó cậu tiện thể hỏi cô ấy xem, người thắng có thể làm bạn trai cô ấy không?”

Người thắng tự nhiên không thể nào làm bạn trai Minh Oái, chỉ là Thịnh Lâm thật sự tức không chịu nổi mà.

Mấy ngày trước ở quán bar, cái tên khốn Chu Hưng Dật này còn thề non hẹn biển bắt mình theo đuổi, thoáng cái đã tranh giành bạn gái với hắn. Chẳng phải là quá thiếu tình huynh đệ rồi sao!

Trong lòng căm phẫn bất bình, bàn tay nắm chặt cổ áo đối phương cuối cùng vẫn buông lỏng ra. Thịnh Lâm lại ngồi xuống sofa, cầm ly rượu lên bất chấp tất cả trực tiếp dốc vào miệng.

Chu Hưng Dật chỉnh sửa lại cổ áo bị nhăn nhúm, cười tủm tỉm nói, “Thục nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu. A Lâm, cậu hiện tại có thể ngăn cản tôi theo đuổi Minh Oái, nhưng ngăn được những người khác sao?”

Nói rồi, ánh mắt hắn còn như suy tư gì đó mà liếc nhìn về phía hai người kia.

“... Chính cậu cũng rõ mà, gần đây ở Lan Cao có bao nhiêu người nảy sinh ý định. Tuy đều là mấy con cá nhỏ, nhưng nhiều người như vậy, cậu lẽ nào ngăn cản được hết?”

Thịnh Lâm cười nhạo, hắn có ngăn cản được hay không thì có liên quan gì đến việc Chu Hưng Dật mơ ước người mà anh em mình thích sao?

Chu Hưng Dật làm như không thấy nụ cười nhạo của Thịnh Lâm, tiếp tục mặt dày nói, “... Hơn nữa việc theo đuổi con gái cũng là dựa vào bản lĩnh của mỗi người mà, đúng không? Oái Oái muốn chọn ai thì chọn, ai còn quy định ai có thể theo đuổi ai không thể theo đuổi chứ? A Mộc, A Hoài, các cậu nói có đúng không?”

Bị gọi tên, Diệp Vân Mộc khựng lại một chút, ánh mắt hơi rũ xuống lóe lên vài cái, sau đó mới chậm rãi gật đầu.

Còn Thẩm Hoài nhìn bọn họ một cái, vẫn là vẻ mặt thanh lãnh như cũ, nhưng lại không phủ nhận lời Chu Hưng Dật nói.

Thịnh Lâm hơi giật mình, nhìn thái độ gần như tương đồng của mấy người bạn thân, trong mắt xẹt qua một tia khó tin rồi sau đó lại xẹt qua một tia bừng tỉnh.

Mẹ kiếp.

Từng đứa một đều là đồ chó.

Quả nhiên, việc hắn không muốn cho bọn họ biết mình thích Oái Oái lúc trước là đúng…

Có lẽ là do những ngày tự do tự tại quá tốt đẹp, Minh Oái cảm thấy mấy ngày nay mình có chút tiêu cực lười biếng, cho nên mấy ngày trước chuyến đi chơi thu, cô đã vô cùng tích cực chuẩn bị đồ đạc.

007 xoay quanh vali hành lý, chỉ đạo: “Ô cũng mang lên đi, trời nắng hay trời mưa đều dùng được.”

“Mũ, Oái Oái mang mũ vào nhé, nếu không muốn cầm ô thì có thể đội mũ.”

“Ly nước có cần mang không nhỉ.”

Minh Oái bị nó sai khiến không ngừng xoay quanh trong ký túc xá không lớn. Cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc xong, cô đặt chiếc vali đã sắp xếp gọn gàng dựa vào cửa, rồi cả người nằm vật ra giường.

“Thất thất, cậu nói đến lúc đi chơi thu, tôi có nên thử đi tìm Thẩm Diệu không nhỉ...”

Mãi lâu sau, cô gái nằm trong chăn mới rầu rĩ nói.

007 cuộn mình trong chăn đệm cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nó lờ mờ cảm nhận được sự phiền muộn của ký chủ nhà mình, “Chắc không cần đâu, không phải là yêu thầm sao?”

“Vậy yêu thầm tại sao lại đưa thư tình?”

“Cái này tớ cũng không biết...”

Minh Oái chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn lên ván giường hơi thất thần. Sau khi nguyên chủ vào Lan Cao, vẫn luôn ở trong cảm xúc tự ti hướng nội, ngay cả khi thích một người cũng rất cẩn trọng.

Một cô gái nhạy cảm như vậy, lại giấu kín tâm tư của mình tốt đến thế, sao lại dễ dàng đi tỏ tình như vậy chứ…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play