“Lão Ban xui xẻo thật, tớ còn định đi biển cơ, áo tắm tớ cũng chuẩn bị sẵn rồi...”

Bạn cùng bàn thao thao bất tuyệt phàn nàn, rõ ràng không hài lòng lắm với kết quả bốc thăm của lão Ban. Bạn bàn trên thì lại vui vẻ ra mặt, nghe cô bạn phàn nàn xong, có chút ghét bỏ:

“Đi biển làm gì, biển nắng to như vậy, về kiểu gì cũng thành than đen, hơn nữa biển ăn toàn hải sản, ngấy chết đi được...”

Vẫn là trang viên tốt hơn, nghe nói là trang viên tư nhân của Thẩm gia, bên trong chắc chắn có rất nhiều món ngon. Bạn cùng bàn vẻ mặt đầy mong chờ.

“Oái Oái, cậu thích biển hay trang viên?”

Minh Oái hoàn hồn, nghe vậy đôi mắt thoáng tối lại, rồi cô hơi mím môi cười ngượng nghịu, “Tớ cũng không biết, tớ chưa đi bao giờ.”

Nguyên chủ quả thực chưa từng đi.

Gia đình họ Minh là một gia đình vô cùng bình thường, tiền lương của bố mẹ Minh chỉ đủ chi tiêu hàng ngày.

Việc đi du lịch biển hay đến các trang viên nước ngoài như vậy, đối với gia đình nguyên chủ mà nói, vẫn còn là điều vô cùng xa vời.

Cô gái vốn thường xuyên nở nụ cười dịu dàng, ấm áp trên môi bỗng trở nên ảm đạm. Ngay cả hai cô bạn học vô tư kia cũng ý thức được điều gì đó. Họ cười ngượng nghịu rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Vậy Oái Oái chắc chắn sẽ thích trang viên đó, cái trang viên này tớ nghe người khác nhắc tới rồi, bên trong hình như còn trồng hàng ngàn mẫu trái cây đấy.”

“Đúng vậy đúng vậy, Oái Oái thích ăn trái cây mà, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi hái, chúng ta còn có thể cùng đi cưỡi ngựa...”

Hai cô bé cứ bạn nói một câu tôi nói một câu, gần như vụng về an ủi người bạn bàn sau đang có vẻ mặt ảm đạm. Khuôn mặt Minh Oái giãn ra, khóe môi lại lần nữa cong lên, đôi mắt hạnh cũng cong thành hình trăng non.

Cô thực ra cũng không thích trang viên, bởi vì nó luôn khiến cô nhớ đến những ngày tháng bị giam cầm ở kiếp trước.

Nhưng cảm giác được hai cô bé trước mặt dỗ dành như vậy, thực sự quá đỗi ngọt ngào.

Nụ cười tươi tắn của cô gái khiến những học sinh khác trong lớp đang lẳng lặng quan sát cô có chút đỏ mặt, lại có chút chua xót.

Bạn học Minh tính cách cực kỳ tốt, dù đối mặt với ai trên mặt cũng đều mang theo vài phần ý cười, cô cười cực kỳ đẹp, đôi mắt cong cong, khiến người khác nhìn vào lòng đều tan chảy…

Thế nhưng, trong lớp, người thân thiết nhất với cô vẫn là La Nguyệt ở bàn trên và Lý Huyên ở cùng bàn.

Trang viên của Thẩm gia ở nước ngoài, nhà trường đã đặc biệt bao trọn một chiếc máy bay hành khách để có thể đưa toàn bộ học sinh của hai lớp cùng bay sang đó.

“... Trúng thưởng, thăng hạng khoang?”

Minh Oái chớp chớp mắt, có chút khó hiểu, "Chiếc máy bay này không phải trường chúng ta bao trọn sao? Sao lại..." còn có chuyện trúng thưởng thăng hạng khoang như vậy?

Tiếp viên hàng không vẫn mỉm cười lịch sự, “Đúng vậy, bạn học này, vì số lượng chỗ ngồi ở khoang phổ thông có hạn, cho nên cũng sẽ sắp xếp một vài bạn học ngồi vào khoang hạng nhất, mà cách sắp xếp khoang hạng nhất thì lại dựa theo hình thức bốc thăm để tiến hành.”

“Bạn học này thật sự rất may mắn đó, người đầu tiên được rút trúng chính là bạn.”

Đối với lời này, Minh Oái bán tín bán nghi. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì hai bạn học bên cạnh đã nhao nhao lên tiếng kinh ngạc.

“Oái Oái, cậu may mắn thật đó! Khoang hạng nhất thật sự thoải mái hơn khoang phổ thông nhiều lắm á...”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải lần này trường học bao máy bay, tớ sẽ không vui vẻ gì khi ngồi khoang phổ thông, khó chịu chết đi được...”

Khác với sự phấn khích của La Nguyệt và Lý Huyên, Minh Oái có chút chần chừ. Cô thử thương lượng với tiếp viên: “Tôi có thể ngồi ở khoang phổ thông được không? Để người khác thăng hạng khoang được không?”

“Tôi muốn ngồi cùng với bạn học của tôi.”

Tiếp viên nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia khó xử, “Xin lỗi, bạn học, cái này, đây là sự sắp xếp của quý trường, không phải một tiếp viên như tôi có thể quyết định, hơn nữa máy bay sắp cất cánh rồi...”

Lời từ chối của tiếp viên khiến trong lòng Minh Oái ngầm có chút suy đoán. Đôi môi vốn hồng hào của cô hơi tái đi, bàn tay ôm ba lô cũng siết chặt hơn.

Cô muốn từ chối, nhưng…

Toàn bộ máy bay chỉ có học sinh của hai lớp 1 Lý và Văn.

Khoang phổ thông không thấy bóng dáng Thẩm Diệu.

Nếu không có gì bất ngờ, anh chắc hẳn cũng ở khoang hạng nhất.

Người mình thầm yêu đang ở khoang hạng nhất, bản thân lại có cơ hội thăng hạng khoang, cô đương nhiên sẽ không từ chối.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi theo cô ngay bây giờ, làm phiền cô.”

Tiếp viên đang lo lắng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình. Cô lập tức dẫn cô gái đi xuyên qua một loạt ghế khoang phổ thông để vào khoang hạng nhất…

Minh Oái không hề để ý rằng, lúc này nữ chính Liễu Dao cũng đang ngồi ở hàng ghế thứ hai khoang phổ thông, cùng bạn học bên cạnh nói nói cười cười trò chuyện. Ánh mắt cô ta liếc qua, chú ý tới Minh Oái đã vào khoang hạng nhất, đôi mắt lóe lên.

Không có tiếng xì xào bàn tán của đám đông học sinh, khoang hạng nhất vô cùng yên tĩnh. Minh Oái ôm cặp sách vào khoang, rất nhanh liền chú ý tới mấy người đang ngồi trên ghế.

Bước chân dừng lại, Minh Oái sững sờ tại chỗ.

Cô có nghĩ đến Thẩm Diệu sẽ ở đây, nhưng sao... sao bọn họ cũng ở đây chứ…

Trên mấy ghế ít ỏi, không chỉ có Thẩm Diệu mà còn có mấy nam sinh khác. Họ đang đọc sách, nghe nhạc, xem máy tính, tỏ vẻ không chút bận tâm, hoàn toàn không đặt sự chú ý vào nơi khác.

Minh Oái mím môi, sau khi tiếp viên rời đi, cô chọn một vị trí gần Thẩm Diệu rồi ngồi xuống.

Thẩm Diệu đang rũ mắt nhìn sách khẽ cong khóe môi.

Những người khác không dao động, chỉ có Thịnh Lâm chằm chằm nhìn bóng dáng Minh Oái, trong lòng âm thầm nghiến răng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play