Cô gái có chút căng thẳng, hàng mi dài khẽ run rẩy. Hiển nhiên cô đã nhận ra rằng kẻ ẩn mình trong bóng tối, không ngừng gửi đồ cho mình, không phải là người mà cô có thể tự mình đối phó.
Đôi môi hồng nhuận khẽ mím lại, Chu Hưng Dật nhìn thấy một góc trong lòng mình mềm nhũn ra, cổ họng trỗi lên một cảm giác chua chát.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy những ngày qua mình mặc kệ và che giấu mọi chuyện thật là một hành động khốn nạn đến nhường nào.
Mặc kệ lũ chuột cống hèn hạ nhìn trộm bảo bối của mình, để mấy tên bạn thân phát hiện, lại còn cố ý phái người trong trường che giấu hành vi của chúng, khiến cô hai ba lần đắm chìm trong cảm giác sợ hãi…
Hành vi như vậy, đúng là có chút khốn nạn thật.
Lương tâm hiếm hoi trỗi dậy khiến thần sắc Chu Hưng Dật hơi nghiêm túc.
Chàng trai hơi rũ mắt nhìn chăm chú cô gái đang ở gần trong gang tấc, đôi mắt đào hoa ẩn chứa chút áy náy nhàn nhạt, “Em yên tâm, từ ngày mai, trên bàn em sẽ không còn xuất hiện những thứ rác rưởi đó nữa.”
Minh Oái ngước mắt nhìn hắn một cái, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu, “Cảm ơn.”
"Không có gì." Chu Hưng Dật cong môi cười, ngay sau đó nói, “Tôi đưa em về ký túc xá nhé?”
Minh Oái nhanh chóng lắc đầu, “Không cần đâu, tôi tự mình về là được.”
Bây giờ là ban ngày, trong trường học lại an toàn như vậy, cần gì người khác đưa về?
Hơn nữa…
Mặc dù vẫn là giờ ăn trưa, nhưng đường về ký túc xá còn phải đi qua nhà ăn và sân bóng. Nếu để hắn đưa, chỉ sợ ngày mai các loại tin đồn sẽ bay đầy trời…
Bị từ chối nhưng Chu Hưng Dật cũng không bận tâm, hắn cười gật đầu, vẫn đứng dưới tán cây phong đỏ. Khuôn mặt trắng nõn cùng sắc phong đỏ tôn nhau lên, vừa tuấn tú vừa mê hoặc.
Nét đẹp khó cưỡng của chàng trai cũng không thể mê hoặc đôi mắt Minh Oái. Cô chỉ lễ phép cười cười rồi xoay người rời đi.
Chu Hưng Dật đút hai tay vào túi, mỉm cười nhìn cô gái rời đi. Đến khi bóng dáng cô gái biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lưu luyến dời ánh mắt…
Tuy nói từ bỏ kế hoạch ban đầu có chút đáng tiếc, nhưng có thể nhận được lời cảm ơn rõ ràng từ người trong lòng, cảm giác này cũng không tệ chút nào.
Sân bóng vẫn náo nhiệt như thường lệ, hơn chục nam sinh chia làm hai đội, bạn công tôi thủ, không khí vô cùng sôi nổi.
Thiếu vắng một số nhân vật nổi bật trong trường nên số lượng nữ sinh vây xem cũng ít đi rất nhiều. Minh Oái chỉ liếc qua một cái rồi hướng về phía ký túc xá.
“Oái Oái! Tớ đã giúp cậu lấy phần cơm rồi, đặt ở cửa ký túc xá cậu đấy.”
Hai bạn nữ ngồi bàn trên đi tới, cười tủm tỉm chào Minh Oái. Minh Oái mỉm cười, cảm ơn, “Được, cảm ơn các cậu nhé.”
“Không có gì, cậu mau đi ăn đi, không lát nữa nguội mất. Bọn tớ vừa ăn trưa xong, đi xuống vận động một chút.”
Minh Oái gật đầu, sau khi chia tay hai người bạn, cô trực tiếp lên ký túc xá.
Ngoài ký túc xá có một giá nhỏ. Học sinh trường Lan Cao có nhiều giày dép nên nhà trường cố ý đặt một cái giá ở ngoài ký túc xá để đựng giày.
Toàn bộ ký túc xá chỉ có mình Minh Oái ở, cô cũng không có nhiều giày dép để đặt, cho nên cái giá bên ngoài đã lâu không có vật gì, bề mặt giá đã bám đầy bụi.
Lên cầu thang, đi đến hành lang có thể nhìn thấy cửa ký túc xá, Minh Oái nhìn về phía cửa. Khi ánh mắt cô chạm đến cái giá ở cửa, đồng tử hơi mở to, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
Chỉ thấy trên cái giá vốn dĩ chỉ có một phần đồ ăn đóng gói, lại xuất hiện hai phần cơm trưa.
Một phần là của Minh Oái, nhờ bạn nữ bàn trên giúp đóng gói.
Còn một phần khác... Nhận thấy trên túi đóng gói có đính kèm một tấm thiệp nhỏ bằng ghim bấm, cô khựng lại, tháo tấm thiệp xuống rồi mở ra.
“Đa tạ bạn học Minh đã chấp nhận lời mời của tôi. Cây phong đỏ trong trường quả thực rất đẹp, nhớ ăn bữa trưa nhé.”
Một hàng chữ viết bằng bút máy cứng cáp, mạnh mẽ, nét bút bay bổng, lộ ra sự sắc sảo, phóng khoáng trên giấy.
Chu Hưng Dật đã gửi tới.
Không giống như "con chuột" giấu đầu lòi đuôi kia, hắn thoải mái hào phóng công khai thân phận, bất động thanh sắc đưa bữa trưa đến ký túc xá nữ, thể hiện rõ bản thân có tầm ảnh hưởng lớn đến mức nào ở trường Lan Cao…
Nhưng thì sao chứ?
Cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận nằm trong thùng rác.
Sau ngày hôm đó, tình trạng đồ vật xuất hiện trên bàn học mỗi sáng sớm thực sự biến mất hoàn toàn.
Nhìn chiếc bàn sạch sẽ tinh tươm, Minh Oái thở phào nhẹ nhõm, rồi lại một lần nữa vùi đầu vào đủ loại bài thi, bài tập. Dù sao, nguyên chủ vẫn luôn là đứng đầu khối tự nhiên, muốn duy trì hình tượng học bá này, cô phải bỏ ra không ít công sức.
Kết thúc một ngày học, các học sinh đang chuẩn bị rời đi thì chủ nhiệm lớp bước vào phòng học, thông báo về chuyện đi chơi thu.
Có thêm mấy ngày vui chơi, các học sinh tự nhiên hân hoan. Chỉ có Minh Oái là một mảnh mờ mịt.
Vậy nên đây quả nhiên là thế giới trong tiểu thuyết ngôn tình sao? Thời gian cấp bách như vậy mà học sinh lớp mười hai lại còn có chuyến đi chơi thu…
Đối mặt với thắc mắc của cô, bạn nữ bàn trên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Oái Oái, tuy chúng ta đã học lớp mười hai, mỗi ngày mệt mỏi như vậy, nhưng cũng phải kết hợp học hành và nghỉ ngơi chứ.”
Nhưng mà, các cậu không phải mới đi chơi Quốc Khánh về được vài ngày sao…
007 cuộn tròn mình, “Trường quý tộc là vậy đó. Học sinh gia cảnh tốt, không coi trọng việc học bằng học sinh gia cảnh bình thường, việc có chuyến đi chơi thu này cũng không có gì lạ cả.”
Minh Oái nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Cô chưa từng học ở trường cấp ba quý tộc, là do cô kiến thức hạn hẹp.
Lật qua tác phẩm gốc, quả nhiên có nhắc đến cốt truyện về chuyến đi chơi thu, chỉ là... Mắt Minh Oái hơi sáng lên, “Thất thất, trong đó không có cốt truyện của tớ, tớ có thể không đi không?”
"Nhưng Thẩm Diệu sẽ đi, chi phí chuyến đi chơi thu do nhà trường chi trả, người trong lòng cũng đi, theo đúng nhân vật, Oái Oái cậu chắc chắn cũng sẽ đi..." 007 nói.
“Đúng rồi.”
Thẩm Diệu cũng sẽ đi.
Minh Oái có chút mất mát.
“Thông thường đi chơi thu sẽ đến những nơi nào vậy?”
“Cái này khó nói lắm, có thể là đi cắm trại trên núi, cũng có thể là đến mấy hòn đảo. Cái này còn tùy thuộc vào sự sắp xếp của nhà trường. Mỗi năm hai lớp sẽ cùng bốc thăm, năm nay đi chơi thu theo lý thuyết thì lớp 1 Văn chúng ta nên đi cùng lớp 1 Lý ...”
Minh Oái gật gật đầu, sau đó lẳng lặng nghe hai bạn nữ bàn trên bàn về việc chuẩn bị đồ đạc, tay vẫn thường xuyên ghi chép…