Mọi người nghe nói sẽ vào một thành phố bỏ hoang, ai nấy đều vừa háo hức vừa căng thẳng. Háo hức vì sắp được tận mắt thấy lại hình ảnh của thành thị trong ký ức – dù đã hoang tàn đổ nát, nhưng nơi đó vẫn gợi lại vô số hồi ức. Căng thẳng là bởi vì di chỉ luôn tiềm ẩn nguy hiểm cực lớn.
Thông thường, các đội sẽ tránh xa những nơi như vậy. Trong di chỉ, con người rất dễ thả lỏng cảnh giác. Thêm vào đó là hàng loạt công trình đổ nát – những chỗ ẩn nấp lý tưởng cho mai phục. Một cái bẫy thôi cũng đủ khiến họ mất mạng.
“Thật sự phải vào sao? Tôi thấy ăn lương khô cũng ổn mà. Tôi còn có cả chục hộp thịt dị thú nè, nấu lên ăn cũng đâu tệ.” – Huyền Giác đứng giữa con đường nứt nẻ, nhìn về phía trước là thành phố phủ đầy tuyết trắng.
Cảnh tượng vô cùng tiêu điều. Khắp nơi là nhà cao tầng sập xuống, cỏ cây mọc xen giữa đống đổ nát. Có lẽ do khí hậu lạnh, cây cối ở đây không quá rậm rạp, nhánh cây trụi lá, khô cứng, nhìn qua lại khiến người ta có chút cảm giác an toàn.
“Vào xem thử, tìm vài thứ hữu dụng rồi đi. Không cần quá tham, chúng ta chỉ cần ít vật tư sinh hoạt thôi.” – Thiệu Kỳ dẫn theo một nửa đội ngũ tiến vào di chỉ, nửa còn lại ở lại trông xe.
Cách đó vài trăm mét, có mấy người nằm mai phục trong tuyết, dùng ống nhòm theo dõi nhất cử nhất động bên này. Thấy Thiệu Kỳ dẫn người tiến vào, một kẻ hạ giọng:
“Gửi tín hiệu đi, hắn đã vào di chỉ. Lão đại đoán đúng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT