Chỉ có hai tiếng để nghỉ ngơi, ai nấy đều tranh thủ thời gian. Mọi người dọn sạch một khoảng đất bằng, tùy tiện căng tấm bạt, lót miếng đệm chống ẩm rồi nằm xuống nghỉ. Chỉ có Chu Du là vẫn đốt lửa, nấu một nồi mì nóng hổi.
“Hắn không biết mệt à?” – Có người vừa nằm vừa nhìn Chu Du đang bận rộn, khi thì lên xe lấy nguyên liệu, khi thì đi hái mấy loại quả dại gần đó, trông chẳng khác gì đi dã ngoại.
Không ít người nhìn chằm chằm vào nồi mì kia, rõ ràng nấu cho khoảng mười người ăn, nhưng ai cũng hiểu khả năng mình có phần hay không. Vậy nên ai nấy đều âm thầm quay về phía ngược gió nằm xuống, tùy tiện gặm chút lương khô, giả vờ làm ngơ.
Huyền Giác đã ngồi chờ sẵn cạnh đống lửa, xoa tay hỏi:
“Chu đại ca, cho ta xin một chén nhỏ được không? Mùi thơm quá chừng.”
Thơm là phải. Chu Du từ trước đã mang theo viên súp đặc và gia vị, chỉ cần thả một cục nhỏ vào nồi là nước dùng lập tức đậm đà. Hơn nữa, trước đó cậu còn để lại một ít thịt săn được, nồi mì này vừa có rau vừa có thịt, mùi vị không thể chê.
“Ăn đi, tự đi lấy chén.” – Chu Du không chủ động mời ai, nhưng những người thân quen với cậu đều lần lượt đến múc một phần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT